[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 553: Ngày Thứ Năm Mươi Tám Xuyên Không 7

Chương 553: Ngày Thứ Năm Mươi Tám Xuyên Không 7Chương 553: Ngày Thứ Năm Mươi Tám Xuyên Không 7
Đương nhiên là Quý Trường Tranh không từ chối rồi, anh gật gật đầu, rồi chạy vào trong phòng bếp, lấy một phần bánh cuống mà Thẩm Mỹ Vân để lại hồi nãy, bỏ trong hộp cơm bằng nhôm rồi cầm đi.
Nhân tiện, anh còn múc canh cải trắng vào trong một cái ang tráng men.
Lúc này, anh mới quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân nói: "Anh đi một lát rồi về."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
Nhân lúc Quý Trường Tranh rời đi thì cô hỏi Miên Miên đang im lặng uống canh: "Hồi nãy con và Chu Thanh Tùng nói gì thế?"
"Có thể nói cho mẹ biết được không?"
Miên Miên ăn một miếng đồ ăn, một miếng canh, mở một đôi mắt to tròn ngập nước và lắc lắc đầu.
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng cô vẫn lựa chọn tôn trọng con gái.
Xem ra sau này phải chú trọng vào việc giáo dục con bé nhiều hơn mới được.
Miên Miên cảm thấy áy náy, cô bé mím môi thì thầm: "Con xin lỗi mẹ, Miên Miên không có ý nói dối mẹ đâu ạ, nhưng con thực sự không thể nói ra được."
Nghe vậy thì Miên Miên mỉm cười nhẹ nhóm: "Con cảm ơn mẹ."
Thẩm Mỹ Vân nhéo mặt cô bé nói: "Con không cần phải xin lỗi mẹ, con không cần phải nói cho người khác những bí mật mà con không muốn nói, ngay cả mẹ cũng thế."
Nếu cô bé nói ra thì đêm nay chắc chắn mẹ sẽ không ngủ được nữa, đã thế còn sẽ lén khóc sau lưng cô bé nữa.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, nhìn thấy gương mặt của con gái, cô thầm nghĩ, đứa nhỏ đã lớn thật rồi.
"Có vẻ như Miên Miên đều đã có bí mật nhỏ của riêng mình rồi."
Khi anh đến, khu ký túc xá rất nhộn nhịp, mỗi tối sau khi tan học và trước khi tắt đèn, thì đám người này sẽ ngồi lại nói chuyện phiếm với nhau một hồi.
Bên ngoài, Quý Trường Tranh một tay cầm hộp cơm, một tay cầm cái ang tráng men đi đến dưới lầu ký túc xá.
Nó còn thường được gọi là tòa nhà dành cho người độc thân.
*
Những người đó la ó: "Thôi đi, vừa nhìn là biết anh ấy đang mang đồ ăn cho anh rể. Bây giờ lấy vợ rồi, rốt cuộc không giống như trước nữa nha."
"Ai dô, doanh trưởng Quý đến, anh đến đưa cơm cho ai thế này?"
Quý Trường Tranh cười mỉm nói: "Dù sao thì cũng không phải đưa cho mấy người đâu.
Thấy Quý Trường Tranh bưng hộp cơm đi đến thì các chiến hữu đi phía trước bắt đầu nói đùa.
Chỉ nói vớ vẩn thôi.
"Em không phải người quyết định ở trong nhà."
Trần Viễn nghe vậy, sửng sốt một chút, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười: "Anh ăn xong rồi, lần sau hai đứa không cần mang đến đâu."
Quý Trường Tranh đuổi những đồng đội đang trêu chọc anh đi, rôi đưa hộp cơm trưa cho Trần Viễn: 'Mỹ Vân bảo em mang bữa tối đến cho anh."
"Anhil"
Quý Trường Tranh chau mày, nói: “Cái này anh nói với em không được đâu, anh nói với Mỹ Vân mới được."
Trần Viễn đi ra từ trong phòng tắm, trên cổ quấn một chiếc khăn tắm, trong tay là một chiếc chậu tráng men.
Trần Viễn nghe vậy, mỉm cười, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp: "Được rồi, đưa cho anh đi, đúng lúc anh cũng đang đói bụng."
Quý Trường Tranh gật đầu rồi đưa đồ ăn cho anh ấy, anh cũng không vội vàng rời đi mà đi về phía cái phòng ký túc xá mà anh ở trước kia.
Lúc này, chỉ đạo viên Ôn đang chăm chú đọc sách.
Khi đến gần, anh không gõ cửa chính mà góc cửa sổ.
Chỉ đạo viên Ôn nghe được động tĩnh, nhìn sang tìm kiếm nơi phát âm thanh, liền nhìn thấy Quý Trường Tranh đang ở ngoài cửa sổ, nhìn anh ấy mỉm cười.
Chỉ đạo viên Ôn đứng dậy mở cửa, ngạc nhiên nói: 'Hôm nay không phải đêm tân hôn của anh sao? Sao anh lại đến tìm tôi thế?"
Chỉ đạo viên ôn nghĩ đến suy đoán trước đó của mình.
Chỉ đạo viên Ôn không nhịn được mà sờ sờ cánh tay nổi da gà của mình: "Quý Trường Tranh, không phải là anh đã yêu tôi say đắm rồi đấy chứ? Ngay cả đêm tân hôn anh cũng muốn đến gặp tôi sao?"
Đừng như thế chứ.
Anh ấy không có chút hứng thú nào với Quý Trường Tranh đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận