[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 593: Ngày Thứ Sáu Mươi Mốt Xuyên Không 4

Chương 593: Ngày Thứ Sáu Mươi Mốt Xuyên Không 4Chương 593: Ngày Thứ Sáu Mươi Mốt Xuyên Không 4
"Vì thế tôi cũng cược cậu ta đã động phòng rồi."
Doanh trưởng Lý: "Được rồi, hiện tại có hai người cược Quý Trường Tranh động phòng hoa chúc rồi, người khác thì sao?"
Chu tham mưu: "Tôi không tham gia." Anh ấy không làm chuyện vô nghĩa.
Phải xem rồi mới biết.
"Các cậu thì sao?”
Doanh trưởng Triệu: "Tôi cũng cược doanh trưởng Quý hôm qua động phòng hoa chúc rồi."
Đoàn trưởng Tần: "Tôi trước không cược, tôi phải quan sát một lúc, xem thử Quý Trường Tranh có đến trễ hay không, nếu cậu ta đến trễ, tôi liền cược, nếu cậu ta không đến trễ tôi không cược."
Nói xong, anh ta chạy đi xem đoàn trưởng Trần, đoàn trường Trần ho nhẹ một tiếng: "Không liên quan đến tôi."
Năm phút sau.
Bỏ đi bỏ đi.
Liến nhìn đã đến giờ rồi, chiến sĩ đã tập hợp đầy đủ rồi mà Quý Trường Tranh vẫn chưa đến.
Doanh trưởng Lý hô lên.
"Vậy được, bây giờ đợi Quý Trường Tranh đến."
Ánh mắt mọi người rạng rỡ nhìn về phía Quý Trường Tranh sẽ đi tới.
Cho dù là Quý Trường Tranh hay là Thẩm Mỹ Vân đều là người một nhà, nếu không phải người một nhà, có thể anh ta cũng tham gia náo nhiệt, nhưng là người một nhà vậy thì không nhẫn tâm rồi.
"Cái này có bao nhiêu bạo lực a." Giống như một con rùa, đi rất chậm.
Điều này làm cho mọi người nháo nhào: "Wow!"
Quý Trường Tranh một tay đỡ eo, một tay vịn lưới sắt, khập khiếng bước tới.
"Dùng quá nhiều rồi!"
"Tôi đoán chừng giường sập không chỉ một lần, thể lực của Quý Trường Tranh tốt bao nhiêu, đều làm cho cậu ta thành người què rồi."
Sĩ quan hậu cần phân tích: "Cậu xem cậu ta bước đi, mỗi bước chân đều nhíu mày."
"Giường có phải sập rồi không? Mới làm cho Quý Trường Tranh thành như vậy?"
Đây là sự suy đoán đầu tiên của lão đàn ông.
Chiến dữ lắm? Cái này...
Nhìn cái tư thế này đi đứng này đi, tám chín phân mười là vậy rồi!
Mọi người nhìn nhau rồi lập tức vây lấy Quý Trường Tranh: "Quý Trường Tranh, đêm qua cậu chiến dữ lắm hả?"
Cái này...
Quý Trường Tranh: "?"
"Chỉ có dùng nhiều, dùng hư rồi, dùng đến nổi bong da mới đau đớn như vậy."
Anh cũng đang suy tư rằng mình thì có chiến tích vẻ vang gì chứ. Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt anh cứng đờ, mơ hồ gật đầu: "Đúng vậy."
Anh biết rồi, là việc anh hít đất năm mươi cái vào buổi sáng đã có hiệu quả.
Phát huy tác dụng rồi!
Sẽ không còn ai trong đám người này dám cười nhạo anh là trai tân nữa! Chỉ cần chân anh run rẩy đủ nhiều thì sẽ không có ai nhận ral
Thấy anh thừa nhận, mọi người càng reo hò lớn hơn: "Nhìn dáng đi của cậu kìa, tối qua cậu đã đến mấy lần?"
Bao nhiêu lần? Tối qua anh đã 'tìm người thân khắp phòng, có lẽ là mười hai lần nhỉ. Dù sao thì cũng chẳng tìm thấy.
Quý Trường Tranh thản nhiên nói: "Khoảng mười hai lần đó."
Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Nụ cười trên khuôn mặt của đám đông dần biến mất.
Tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Quý Trường Tranh với vẻ mặt như gặp ma: "Không phải chứ, cậu có chắc chắn là mười hai lần không?"
Quý Trường Tranh đếm trên đầu ngón tay: "Ba lần trong gian nhà chính, bốn lần trong bếp, ba lần trong phòng ngủ, một lần trong phòng tắm và một lần trên xà nhà."
"Không nhiều, không ít, vừa đúng là mười hai lần."
Anh vừa nói lời này xong, xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
"Chết tiệt, là xà nhà đó, xà nhà mà cậu cũng lên được à?"
Quý Trường Tranh nhìn cậu ta thắc mắc: "Trèo lên không phải được rồi sao?"
Với kỹ năng của bọn họ, trèo lên xà có khó đến vậy không?
Sợ nhất là lúc không khí đột nhiên im lặng.
"Mười hai lần đó, sĩ quan hậu cần, lần đầu tiên cậu đến bao nhiêu lần?"
Sĩ quan hậu cần không lên tiếng. Ba lần, nói điều này ra anh ấy còn sợ mất mặt.
"Lão Chu, còn cậu thì sao?" Anh ấy cũng gần như vậy, Tham mưu Chu lại rơi vào sự trâm mặc.
Sự im lặng này giống như một loại dịch bệnh, trong chốc lát lan rộng trong đám đông, mọi người nhìn nhau.
"Được rồi, được rồi, giải tán đi, giải tán cả đi."
Ghen tị quá! Bọn họ đọ không lại, vậy thì đừng bàn nữa, đau lòng lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận