[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 62: Ngày Thứ Chín Xuyên Không 2

Chương 62: Ngày Thứ Chín Xuyên Không 2Chương 62: Ngày Thứ Chín Xuyên Không 2
Quý Trường Tranh đứng lên, vỗ võ bả vai ông ta: "Chủ nhiệm Lâm, ông nhất định không được bỏ qua một đồng chí tốt, có tư tưởng giác ngộ cao, lại có thể giải quyết vấn đề của ông nha."
Bỏ qua? Bỏ qua cái gì?
Chủ nhiệm Lâm ngẩn người, như thể đang suy nghĩ kỹ càng.
Quý Trường Tranh bình tĩnh hỏi: "Sao rồi? Tôi nói có đúng không?"
Dường như anh chẳng thèm quan tâm ý kiến của đối phương, chỉ nhìn chằm chằm ba chữ Thẩm Mỹ Vân, chữ viết xinh xắn, lại rất mềm mại.
Lòng thầm nghĩ, chữ viết rất phóng khoáng.
Nhìn dáng vẻ hờ hững của đối phương, chủ nhiệm Lâm vô thức phụ họa: "Đúng đúng đúng.
Nhưng mà, sao ông ta cứ cảm giác mình bị người ta dắt mũi kéo đi nhỉ?
"Đồng chí Trường Tranh nói đúng lắm."
"Thế thì đúng rồi." Cuối cùng Quý Trường Tranh cũng nói ra mục đích của mình.
Anh vừa dứt lời, tinh thần của chủ nhiệm Lâm vô cùng phấn chấn.
Nói xong, anh đứng lên, lại vỗ bả vai chủ nhiệm Lâm, nói: "Chủ nhiệm Lâm à, người làm việc tốt thì chức vị mới tiếp tục đi lên được, phải không?"
"Ông còn chờ gì mà không rèn sắt khi còn nóng, thu nạp một đồng chí ưu tú như vậy vào tổ chức."
"Vâng vâng vâng."
Nghĩ mãi cũng không ra kỳ lạ ở chỗ nào.
Phần còn lại ông ta không cần nói, Quý Trường Tranh cũng hiểu: "Cần tôi làm gì?"
Nghe câu này, chủ nhiệm Lâm như vừa được bơm thêm máu gà, nhưng nghĩ đến tình cảnh khó khăn bây giờ thì lại chau mày: "Đồng chí Trường Tranh, tôi có lòng nhưng lại bất lực."
"Bởi vì vấn đề thân phận của ba đồng chí Thẩm Mỹ Vân nên..."
Quý Trường Tranh khế "Ừm" một tiếng, khích lệ: "Chủ nhiệm Lâm, tôi đánh giá ông rất cao đó."
Từ đầu đến cuối không quá hai giây.
Bảo đảm cho đồng chí Thẩm Mỹ Vân về quê làm thanh niên trí thức.
Quý Trường Tranh khẽ gật đầu, giơ tay ra trước mặt đối phương cầm giấy bảo lãnh, sau đó lập tức cầm bút ký tên.
"Ký giấy bảo lãnh."
"Ngài ngài ngài... Cứ ký thế thôi sao?"
Chỉ có Quý Trường Tranh mới dám làm ra loại chuyện coi trời bằng vung, không chịu trói buộc này.
Chỉ ký tên thôi mà, cần phải rắc rối thế hả?
"Còn sao nữa?”
Phải biết rằng, vì một tờ giấy bảo lãnh này mà bao nhiêu người phủi sạch quan hệ, dù là người thân thì cuối cùng cũng trở mặt.
Chủ nhiệm Lâm không khỏi than thở, chỉ có thể nói rằng đối phương quá lợi hại.
Chủ nhiệm Lâm lắp bắp hỏi.
"Còn gì nữa không?"
Ký xong, Quý Trường Tranh vung tay lên: "Lấy hết ra đi."
Thái độ như vậy khiến người ta không thể nhìn thấu.
Chủ nhiệm Lâm vội nói: "Hết rồi, hết rồi, ngài đã làm chín mươi chín bước rồi, bước cuối cùng cứ giao cho tôi."
Sau khi đưa tiễn hai ông lớn đi, cán bộ Triệu ngẩn ngơ nhìn tờ giấy bảo lãnh, vô thức hỏi: "Chủ nhiệm, bây giờ xử lý chuyện này thế nào ạ?" Chủ nhiệm Lâm liếc mắt sang, ra hiệu cho anh ta nhìn tờ giấy bảo lãnh và tờ đơn xin kia.
"Đây chẳng phải tất cả sao?"
Cán bộ Triệu sốt sắng: "Nhưng mà... Con ba của đồng chí Thẩm Mỹ Vân..."
"Ba, ba gì? Tôi chỉ biết đồng chí Thẩm Mỹ Vân dù có mang người theo cũng muốn xuống nông thôn, tinh thần giác ngộ làm trí thức đó đáng để chúng ta học tập."
Nói xong, chủ nhiệm Lâm chợt nhớ ra chuyện gì đó, thấy người kia vẫn đứng ngẩn ngơ như khúc gỗ thì không nhịn được vỗ đùi, sau đó đưa tờ giấy chấp thuận Thẩm Mỹ Vân cho anh ta.
"Đi đi, đi mang thư thông báo cho đồng chí Thẩm Mỹ Vân đi."
"À, hay anh mời người ta đến Văn phòng Giáo dục Thanh niên đi."
Cán bộ Triệu sững sờ, mắt chữ A mồm chữ O.
*
Nhà họ Thẩm.
Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà đang ở nhà trông Miên Miên, nhìn lên đồng hồ treo tường thì thấy đã chín giờ kém năm mà con gái vẫn chưa về. Trần Thu Hà rất lo lắng, bèn giao Miên Miên cho Thẩm Hoài Sơn.
"Để em ra đầu ngõ xem sao đến giờ này mà Mỹ Vân vẫn chưa về."
Con gái sợ tôi, bà ấy muốn đi đón con một đoạn.
Vừa nói xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc".
Bạn cần đăng nhập để bình luận