[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 701: Ngày Thứ Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 2

Chương 701: Ngày Thứ Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 2Chương 701: Ngày Thứ Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 2
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Con đi đưa cơm cho anh ấy nhé."
Trần Thu Hà không phản đối: "Con biết đường không?"
Câu hỏi này khiến Thẩm Mỹ Vân sửng sốt.
Trần Thu Hà: "Chú con đi một lần, không tìm thấy người, con nói xem đứa trẻ này sao lại thật thà thế chứ? Đi chặt củi mà chạy xa như vậy."
Thẩm Mỹ Vân biết anh vì cái gì.
Bởi vì anh muốn cô đến bộ đội mà không có bất kỳ vướng bận gì.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Thẩm Mỹ Vân trở nên phức tạp, đây chính là Quý Trường Tranh.
Thẩm Mỹ Vân hiểu rõ những điều mà Trần Thu Hà suy nghĩ.
Khi anh trở về, Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy anh đầy mồ hôi, nhất thời đau lòng vô cùng, cầm khăn lau mồ hôi cho anh: "Sao anh cũng vậy, vội vàng làm gì chứ?"
Vừa nói tiếp: "Trường Tranh là đứa trẻ tốt, con theo thằng bé sống cho tốt."
Quý Trường Tranh trở về vào khoảng mười một giờ trưa, chặt một đống củi lớn nhưng vẫn chưa kịp mang về.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
Không sai.
Thấy thời gian đã muộn rồi, còn là ngày lễ, không nên để các bậc trưởng bối trong nhà chờ đợi, anh mới cầm theo con dao chặt củi trực tiếp quay về trước.
Bà ấy vừa cho củi vào bếp lò.
Không giống như anh, vừa có thể lên núi trèo cây, vừa có thể xuống mương gánh củi.
Quý Trường Tranh rất thích cảm giác được Thẩm Mỹ Vân chăm sóc chu đáo như thế, anh nhướng mày cười: "Anh làm nhiều hơn một chút, em về nhà với anh cũng yên tâm hơn.”
Mặc dù Trần Hà Đường cũng có thể lên núi chặt củi, nhưng dù sao thì ông ấy cũng không còn trẻ nữa.
"Anh chạy xa như thế làm gì, người cũng không tìm thấy."
"Ăn một chút trước lót dạ đi, sắp ăn trưa rồi."
Trân Thu Hà nhìn hai vợ chồng bọn họ ngọt ngào, bà ấy cũng không nhịn được cười.
Bà ấy nhanh chóng lấy bánh ú đã nấu sẵn và nước đậu xanh đã ướp lạnh trong giếng nước đưa cho anh.
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân mím môi, giọng nhỏ nhẹ: "Đồ ngốc, anh ngốc quá mà."
Quý Trường Tranh cũng không khách sáo, bánh ú to bằng nắm tay, anh ăn một hơi ba cái, nước đậu xanh cũng uống hết nửa nồi.
Ăn xong Quý Trường Tranh thậm chí còn không nghỉ ngơi, trực tiếp dẫn Trần Hà Đường đến chỗ chặt củi lúc trước.
Còn có một giỏ bánh ú nấu sẵn và tỏi ngâm.
Bữa trưa rất thịnh soạn, canh cá chua, thỏ xào cay, cải thìa xào thịt xông khói, bắp cải xào, đậu phụ trộn, dưa chuột trộn.
Nói thật, dùng cả buổi sáng để chặt hết đống củi đó, bây giờ anh thực sự rất đói.
Trần Thu Hà để chiêu đãi con rể, cũng coi như đã lấy hết đồ ngon trong nhà ra.
Lúc này mới cảm thấy no bụng.
"Chú ơi, buổi chiều cứ để cháu chặt, chú với bố chỉ cần mang củi về là được."
Anh có ý định muốn chất đầy chòi củi mới đó.
Trần Hà Đường nhìn thấy Quý Trường Tranh như vậy, đương nhiên không thể không đồng ý.
Sau khi bọn họ rời đi. Trần Thu Hà đang khâu đế giày, ướm lên chân Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ thấy cũng gần xong rồi, đợi mẹ khâu xong đôi này thì con mang về đi, còn có một đôi của Trường Tranh và Miên Miên nữa."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Cảm ơn mẹ."
Trần Thu Hà lắc đầu: "Ngày mai lên Bắc Kinh với Trường Tranh, sắp được gặp mẹ chồng rồi, đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Con và Quý Trường Tranh định đến Bắc Kinh rồi mua."
Hai người đều không muốn mang theo hành lý.
Trần Thu Hà: "Con mang theo bộ kem dưỡng da trước đây mẹ để lại, mang tặng cho mẹ chồng đi."
Thẩm Mỹ Vân trực tiếp từ chối: "Con đến Bắc Kinh rồi mua, mẹ ơi, những thứ này mẹ dùng được, ở bên ngoài không tiện lấy ra."
Huống hồ lại tặng cho mẹ chồng chưa từng gặp mặt.
Không cần thiết.
Thấy cô không chịu nghe lời.
Trần Thu Hà thở dài: "Mẹ chỉ nghĩ con đến đó tặng quà hậu hĩnh một chút, mẹ chồng con cũng sẽ coi trọng con hơn."
Nhà họ bây giờ như thế này, không những không thể trở thành trợ giúp con gái, trái lại còn kéo chân cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận