[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 712: Ngày Thứ Bảy Mươi Sáu Xuyên Không

Chương 712: Ngày Thứ Bảy Mươi Sáu Xuyên KhôngChương 712: Ngày Thứ Bảy Mươi Sáu Xuyên Không
Nếu đổi thành một người mẹ chồng khác nhìn thấy con trai mình nuôi lớn thân thiết với vợ như vậy trong lòng không biết sẽ ghen tị đến mức nào.
"Mẹ ruột thì không đến nỗi." Kỷ lão thái sờ tay Miên Miên, cảm thán: "Tôi là bà nội ruột của con bé."
Thật mềm mại!
Sờ thật thích!
Đừng tưởng bà không biết, trước đó bà muốn sờ tay con dâu, nhưng lại bị con trai trừng mắt.
Không phải chỉ sờ tay thôi sao?
Còn không cho sờ?
Bà Quý không hiểu, con gái mềm mại thơm tho như vậy, kiếp trước bà ấy đã tạo nghiệt gì rồi.
Không chỉ bà ấy chuẩn bị, mà cả mấy người con dâu cũng cùng tham gia.
Bà ấy sinh ra một lũ nhóc con nghịch ngợm, ba cô con dâu lại sinh thêm sáu đứa nữa. Nhà họ Quý từ trên xuống dưới không có nổi một đứa con gái. Thật là tạo nghiệt mài! Cho nên lúc gặp được một đứa bé gái xinh xắn như vậy, phải sờ! Phải sờ cho đãi Miên Miên bị bà lão sờ tay, cô bé không tức giận, mím môi cười rồi đưa nốt bàn tay mũm mĩm còn lại, tò mò hỏi: "Bà rất thích tay cháu sao?" Cảm giác như từ lúc gặp mặt, bà ấy đã nắm lấy tay cô bé, dường như chưa từng buông ra. Bà Quý gật đầu, thở dài, lại sờ thêm một cái, mềm mại, mịn màng, thơm tho nữa chứ, bà ấy vừa sờ vừa cảm thán: 'Bốn mươi năm trước bà đã muốn sờ rồi." Sờ một cái mà phải đợi bốn mươi năm. Thật sự là chờ đến nỗi hoa cũng sắp tàn, cuối cùng cũng chờ được.
Bà Quý gật đầu, khi nói chuyện với cháu gái nhỏ, giọng điệu cũng dịu dàng hơn mấy phần: "Đúng vậy."
Miên Miên nghe xong lời của bà Quý còn có chút bất ngờ, cô bé không kìm được ngẩng đầu hỏi: "Phòng nhỏ chuẩn bị riêng cho cháu sao ạ???"
Mọi người: "..." Bà Quý không nhìn phản ứng của mọi người, kéo Miên Miên không vào nhà chính mà rễ vào căn phòng bên cạnh: "Đi nào, bà dẫn cháu đi xem phòng của cháu, xem cháu có thích không?”
"Trước khi Miên Miên về, bà đã bắt đầu chuẩn bị rồi."
Sinh ra một đống con trai nghịch ngợm.
Miên Miên nghe xong, mím môi, không nói gì nữa, mà theo bà vào trong phòng, nhìn chiếc giường nhỏ được làm riêng, màn treo màu hồng phấn, cùng một chiếc tủ quần áo lớn dựa vào tường, còn có cả gương soi toàn thân.
Đương nhiên, những người này đều là do bà Quý bắt ép.
Tất cả đều là để chào đón đứa cháu gái nhỏ duy nhất của nhà họ Quý.
Thậm chí, ông lão Quý cũng không bỏ lỡ.
Miễn Miên nhìn căn phòng, đột nhiên không nói nên lời.
Thứ ngạc nhiên hơn là căn phòng này của cô bé, cửa sổ bên ngoài còn đối diện với đình nghỉ mát, giàn nho trèo lên mọc ở khung cửa sổ, đến nỗi chỉ cần mở cửa sổ là có thể hái được nho.
Có thể nói, căn phòng này của Miên Miên dù là phong cảnh hay hướng đi, đều là tốt nhất.
Bên dưới cửa sổ còn có một chiếc bàn học nhỏ, trên bàn học đặt một chiếc cốc nước nhỏ màu đỏ.
Sau khi cô bé và mẹ đến đây, đã từng ở không ít phòng.
Hóa ra đồ đạc trong một căn phòng, tất cả đều có thể là của riêng mình, tất cả đều nhỏ nhắn, còn có màu sắc tươi sáng.
Sau đó nữa, chính là theo mẹ đến quân đội, căn phòng đó đối với Miên Miên mà nói, đã là căn phòng tốt nhất mà cô bé từng ở rồi.
Sau này đến ở nhà của cậu, chung một phòng với mẹ, cả phòng chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn, rất trống trải.
Cũng từng ở phòng của chỗ thanh niên trí thức, một chiếc giường lớn có rất nhiều người ngủ chung.
Nhưng cho đến tận bây giờ, cô bé mới phát hiện ra không phải vậy.
Trong nhà cũ của bà ngoại ở đại viện, cửa sổ bị che khuất bởi mái nhà lụp xụp, đến nỗi không có lấy một tia sáng lọt vào.
Cái này khiến cho Miên Miên ngây người, một lúc lâu sau, cô bé nhìn chỗ này, lại nhìn chỗ kia, rôi ngẩng đầu nhìn bà Quý.
"Tại sao bà lại đối tốt với cháu như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận