[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 713: Ngày Thứ Bảy Mươi Sáu Xuyên Không

Chương 713: Ngày Thứ Bảy Mươi Sáu Xuyên KhôngChương 713: Ngày Thứ Bảy Mươi Sáu Xuyên Không
Một căn phòng như thế này, ngay cả mẹ cũng không thể lấy ra được. Không phải mẹ không thương cô bé, mà là không có cách nào, nơi này quá nghèo, cái gì cũng cần tiền, cái gì cũng cần phiếu.
Miên Miên đã chấp nhận sự nghèo nàn ở đây, nhưng sự xuất hiện của bà Quý dường như lại phá vỡ nhận thức trước đây của cô bé.
Cũng không phải là nghèo, chỉ là trước đây họ không mua được mà thôi.
Bà Quý cúi người xuống ngang tâm mắt cô bé, ánh mắt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mịn màng, ngũ quan tỉnh xảo xinh đẹp, đôi mắt to tròn trong suốt thông tuệ nhưng lại mang theo vẻ nghi hoặc.
Bà ấy ôm cô bé lên, chân có chút vô lực, thậm chí còn run rẩy, nhưng vẫn kiên trì: "Tại sao à? Vì cháu là cháu gái của bà chứ sao!"
Là đứa trẻ mà nhà họ Quý mong mỏi mấy chục năm trời.
Bà ấy hận không thể đem tất cả những thứ trước đây chuẩn bị cho con gái, một hơi đổ hết lên người Miên Miên.
Đó là tình cảm đã trì hoãn mất bốn mươi năm.
Bà ấy biết được thân thế của cô bé từ Quý Trường Tranh, càng biết càng đau lòng.
Nhưng đối diện với ánh mắt thông suốt của bà Quý, cô bé lại không nói nên lời, nắm chặt góc áo, nằm trên vai bà nội Quý, nhỏ giọng nói: "Cháu hình như hơi không quen."
Bà Quý lập tức hiểu được ý trong lời nói của cô bé.
Trước đây chỉ có mẹ đối tốt với cô bé, nhưng bây giờ càng ngày càng có nhiều người đối tốt với cô bé.
Không quen có nhiều người đối tốt với mình như vậy.
Trong lòng bà có chút đau lòng, vỗ vỗ vào lưng cô bé: "Sau này sẽ quen thôi, nhà họ Quý nhiều người lắm, ai cũng sẽ thích cháu, đợi cháu ở đây lâu rồi sẽ quen." Miên Miên muốn nói, nhưng cháu không phải con ruột, cô bé không phải con gái ruột của ba, cô bé biết.
Bây giờ lại có bất ngờ ngoài mong đợi.
Hơn nữa, bà Quý đã từ bỏ gen nhà họ Quý rồi, không ngoài dự đoán thì cả đời này bà ấy sẽ không có con gái, cũng sẽ không có cháu gái.
Nhưng mà——
Cô bé xinh đẹp đáng yêu, trắng trẻo mềm mại, đây là thứ mà con cái nhà họ Quý không có.
Chỉ là mối quan hệ này quá phức tạp, sợ Miên Miên không hiểu được, bà Quý cũng không định nói rõ với cô bé.
Cô bé đã gọi Quý Trường Tranh là ba, vậy thì chính là cháu gái của bà ấy.
Bởi vì Qúy Trường Tranh là con trai của bà ấy, Qúy Trường Tranh nhận cô bé làm con, vậy thì bà ấy cũng nhận cô bé làm cháu gái.
Có thêm Miên Miên, đối với bà Quý mà nói, đây chính là niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
Chỉ ôm cô bé đi đến trước tủ quần áo,'xoẹt" một tiếng, mở cửa tủ ra.
Cô bé đột nhiên lao vào vai bà Quý: "Quần áo, quần áo, nhiều quần áo quá."
Miên Miên không thể đếm được có bao nhiêu chiếc vì chúng được treo và xếp chồng lên nhau, đầy ắp cả một tủ.
Áo bông mùa đông, áo khoác mùa thu, áo khoác mùa xuân, váy mùa hè.
Gần như đều ở trong tủ này.
Đây là điều mà Miên Miên đã không trải qua trong một thời gian dài.
Một tủ quần áo nhỏ của con gái, có đủ cả trang phục xuân hạ thu đông, đương nhiên bà Quý đã gom gần hết phiếu vải trong nhà, còn gom cả phiếu vải của đồng nghiệp, họ hàng, bạn bè trước đây.
Cô bé vốn cũng có rất nhiều, nhưng mẹ nói không được mang ra vì sợ mọi người chú ý, mà mẹ cô thì không thể một mình bảo vệ cô bé được.
Thế là cô bé đã cất hết quần áo đẹp đi.
Nhưng mà bây giờ lại có thêm nhiêu quân áo mới.
Cái này khiến cho Miên Miên một cô bé vốn điềm đạm, cũng không khỏi phấn khích: "Tất cả đều là của cháu ạ?"
"Những thứ này đều là của cháu sao?"
Cô bé xác nhận lại nhiều lần.
Bà Quý cười ha hả: "Đương nhiên rồi."
"Cháu có thích không?"
Nhìn tình hình này, bà Quý còn muốn cho Miên Miên thử từng chiếc một, vậy thì phải thử quần áo đến bao giờ mới xong?
Bạn cần đăng nhập để bình luận