[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 746: Ngày Thứ Tám Mươi Mốt Xuyên Không 1

Chương 746: Ngày Thứ Tám Mươi Mốt Xuyên Không 1Chương 746: Ngày Thứ Tám Mươi Mốt Xuyên Không 1
Cô ta vô thức muốn đuổi theo nhưng cánh cửa nhà họ Quý đã đóng lại khiến cô ta sợ hãi.
Thẩm Mỹ Quyên đứng trên bậc thềm, nhìn cánh cổng cao lớn, giống như một lớp ngăn cô ta ở ngoài cửa.
Mà cô ta thậm chí không có can đảm để gõ cửa.
Trong đêm, Thẩm Mỹ Quyên cúi đầu cắn môi, hình ảnh phản chiếu trên mặt đất rất dài, một nửa bóng đen ở trên bậc thêm, một nửa trên tường.
Điều này khiến cô ta có ảo giác rằng cô ta đã bước một chân vào Tứ Hợp Viện. Cô ta ngẩng đầu nhìn cánh cổng đóng chặt, nghĩ thâm không bao lâu nữa cô ta đã có thể sống trong Tứ Hợp Viện ở Tây Thành.
Nhanh thôi.
Thẩm Mỹ Quyên không đuổi theo hỏi tin tức nữa, dù sao cũng không có ý nghĩa, người đó không thể là Thẩm Mỹ Vân.
Dù sao bây giờ Thẩm Mỹ Vân đã là một thanh niên tri thức ở tỉnh Hắc.
Cô cũng không có chuyện gì để sợ bị lộ cả.
Nghĩ đến đây, Thẩm Mỹ Quyên chậm rãi đi xuống cầu thang, quay đầu liếc mắt nhìn lại Tứ Hợp Viện dưới màn đêm.
Bên trong sân.
*
Chẳng mấy chốc liền rời đi.
Thẩm Mỹ Vân không biết lúc trở về, cô đã bị Thẩm Mỹ Quyên nhìn thấy. Nhưng đã biết rồi, cũng không có gì quan trọng, gặp mặt thì cứ gặp mặt thôi.
Có lẽ, cô ta chỉ bị ảo giác do làm việc quá sức.
Bà Quý đang cùng cô bé chơi thắt dây, động tác trên tay rất nhanh, trong chốc lát đã hoàn thành những hình dáng khác nhau.
Nhưng cô không bao giờ ngờ rằng nhà họ Quý đang ngồi bên trong nhà chính, vô cùng sôi động.
Mọi người đều vây quanh Miên Miên.
Lúc trở về nhà họ Quý, cô còn tưởng rằng nhà họ Quý đang nghỉ ngơi, dù sao cũng đã là chín giờ.
Ngay cả khi mẹ cô bé không ở bên cạnh, trên mặt cô bé cũng không có chút sợ hãi nào, mà là một nụ cười vui vẻ.
Một vài anh em của Miên Miên chơi bắn bi ở đó, nhưng thỉnh thoảng họ lại nhìn Miên Miên chơi thắt dây, rồi chỉ trỏ, giúp đưa ra ý kiến tham khảo.
Được bao quanh ở giữa, cô bé giống như một nàng công chúa, được ôm bởi những VÌ sao.
Cố Tuyết Cầm đang gọt táo, cắt thành từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng cho Miên Miên ăn một miếng.
Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân hơi dừng lại, trái tim đột nhiên sáng lên.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, ngồi xổm xuống nhìn cô bé: "Miên Miên có vui không?"
Giống như gặp lại sau một thời gian dài xa cách, ngay cả giọng nói cũng tràn đầy nỗi nhớ nhung.
"Mẹ, mẹ!"
Ngay khi cô hô lên, sợi dây trong tay Miên Miên đột nhiên bị mất, cô bé đứng dậy nhấc chiếc váy nhỏ của mình, lao đến bên Thẩm Mỹ Vân, dựa vào eo cô nắm lấy tay cô.
Nhưng trên thực tế, hai mẹ con chỉ cách nhau trong ba giờ mà thôi.
"Miên Miên!"
Miên Miên gật đầu: "Có rất là nhiều người chơi với conl!" Thật nhiều thật nhiều.
Đó là điều mà cô bé chưa bao giờ cảm thấy trước đây. Cô bé rất hạnh phúc.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, nắm lấy tay cô bé, đi đến trước mặt bà Quý: "Cảm ơn mẹ, Miên Miên đã quấy rầy mọi người rồi."
Dù sao thì cô và Quý Trường Tranh đi ra ngoài hẹn hò và để đứa bé cho người già trong nhà chăm.
Bà Quý lắc đầu: "Đầu là người một nhà không cần nói cảm ơn."
Nói xong, bà ấy đi tới nhìn Miên Miên, giả vờ tức giận nói: "Không phải Miên Miên đã nói bà nội là người giỏi nhất thiên hạ sao?"
"Tại sao con vừa thấy mẹ là bỏ bà nội đi?"
Cái này-
Miên Miên đảo mắt, vô cùng thông minh: "Khi mẹ không có ở đây thì bà nội là người giỏi nhất thiên hạ, và khi mẹ ở đây thì mẹ và bà nội đều là người giỏi tốt nhất thiên hạ."
Những lời này quả thực cũng không khiến ai mất lòng.
Những lời này khiến bà Quý nở nụ cười: "Thật là thông minh."
Ông Quý cũng ho nhẹ: "Ông nội thì sao?"
Điều này đối với Miên Miên cũng không khó, cô bé nắm tay Quý Trường Tranh: "Trong lòng Miên Miên, đương nhiên ông nội và ba đều là người giỏi tốt thứ hai thiên hạ ẹ
Được!
Mọi người đều bị dính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận