[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 759: Ngày Thứ Tám Mươi Hai Xuyên Không 6

Chương 759: Ngày Thứ Tám Mươi Hai Xuyên Không 6Chương 759: Ngày Thứ Tám Mươi Hai Xuyên Không 6
Thẩm Mỹ Vân nhân cơ hội trốn vào bên trong nhà lười biếng.
Cô và Quý Trường Tranh đứng ở phía sau cửa cắn lỗ tai: "Sao nhà anh nhiều họ hàng thế?"
Quý Trường Tranh đổi giày, sau khi đổi giày xong, thì thuận thế ôm cô từ phía sau, xoa xoa nói: "Cũng tạm thôi, một ít họ hàng bên ba, một ít là họ hàng bên mẹ, còn một số là những người cùng lớn lên với anh giống như đám Chu Kiến Thiết."
Không mời mọi người đến gây khó dễ, tuy nhiên có một số người miệng lưỡi khá khó nghe.
Thẩm Mỹ Vân nhìn Quý Trường Tranh như vậy, không nhịn được cười đẩy tay anh ra: "Giữa ban ngày, anh đừng có mà nghịch như thế."
Tuy nhiên cô không đẩy được anh ra, mà ngược lại còn khiến cho Quý Trường Tranh ôm chặt hơn nữa, anh vùi đầu vào cổ của cô, thấp giọng nói: "Vợ ơi, anh vui lắm."
Lời nói có tí men say, ngay cả khóe mắt và lông mày cũng nhuốm một chút vẻ khêu gợi.
Thẩm Mỹ Vân cũng không hiểu rõ điều gì khiến cho Quý Trường Tranh vui vẻ, nếu như cô không thể đẩy anh ra, thì cứ dứt khoát để cho anh ôm: "Kết hôn thêm một lần nữa mà cũng khiến cho anh vui vẻ như vậy à?"
Theo cô biết, Quý Trường Tranh là người sợ nhất là chuyện phiền toái.
Thật sự có quá nhiều quy củ và quy trình, có quá nhiều họ hàng, kính rượu mãi cũng không xong.
Cả người đều vô cùng kích động.
Thật giống như trở về ngày kết hôn đó.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, giọng nói của anh trầm ấm: "Chuyện này khiến cho anh có cảm giác như chúng ta cùng nhau trải qua lần đầu kết hôn vậy." Thẩm Mỹ Vân có chút không hiểu, cô kinh ngạc nói: "Anh không cảm thấy phiền phức sao?"
Còn cô thì cảm thấy quá mệt.
Cho dù đi cùng với cô mời rượu ai thì trong lòng anh vẫn rất thoải mái.
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Sao lại phiền?"
"Kết hôn với em chưa bao giờ là phiền phức cả, anh thật sự rất mong đợi và hưởng thụ nó."
Cho nên, anh mới xem các quy củ không ra gì như vậy.
Rõ ràng vẻ mặt cô rất nghiêm túc, nhưng mà lời nói ra, lại vô cùng dí dỏm.
Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu, ôm lấy gương mặt của Quý Trường Tranh, mặt hết sức nghiêm túc nói: "Quý Trường Tranh, anh thảm rồi."
"Anh yêu em, và anh đã yêu em.”
Giống như ở cùng một chỗ với Mỹ Vân, cho dù làm bất cứ chuyện gì, đều sẽ có cảm giác hạnh phúc.
Điều này làm cho Quý Trường Tranh thích vô cùng, thậm chí anh ôm Thẩm Mỹ Vân xoay tròn: "Mỹ Vân, em không nên như vậy."
Quý Trường Tranh không bỏ cuộc, cứ ôm Mỹ Vân vào trong ngực như vậy, dụi mặt vào người cô mà không nói một lời.
“Quý Trường Tranh, đi ra đây nào."
Người bên ngoài vẫn đang hò hét.
Thân thể chợt bay lên không, làm cho lòng Thẩm Mỹ Vân trống rỗng, cô không nhịn được dùng tay đánh vào vai anh: "Anh mau thả em xuống."
Bên trong nhà.
Thật là đáng yêu, khiến anh chỉ muốn phát ăn sạch cô.
Nhưng tình yêu của anh dường như được thể hiện rõ ràng. Bên ngoài vẫn có người đang hối thúc kêu anh ra ngoài, nhưng mà Quý Trường Tranh cứ như không nghe thấy gì.
Thẩm Mỹ Vân rất sợ đối phương đi vào nhìn thấy, tức giận há miệng cắn vào ngực anh, trùng hợp là dưới sự gấp gáp khiến cho cô ngay cả cắn ở đâu cũng không nhìn ra.
Mà chỗ bị cắn đó lại là đoá hoa mai trên ngực của Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh hừ một tiếng, trong đôi mắt đào hoa lập tức lóe lên một tia lửa nhỏ: "Mỹ Vân!"
Ngay cả giọng nói của anh cũng có chút khàn khàn.
"Quý Yêu, anh có ở đó không? Em tìm anh có chút việc."
Người vẫn đang la hét là Chu Kiến Thiết.
Quý Trường Tranh hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, lúc này mới đặt Mỹ Vân ở mép giường: "Em nghỉ ngơi tí đi, chuyện bên ngoài để anh giải quyết."
Tiếp đó, anh chậm rãi hỉnh lại tay áo, quay đầu mở cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài Chu Kiến Thiết vẫn còn đang kêu gào.
Quý Trường Tranh trừng mắt nhìn anh ta, mặt lạnh nói: "Tốt nhất cậu nên nói chuyện gì đó quan trọng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận