[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 765: Ngày Thứ Tám Mươi Ba Xuyên Không 2

Chương 765: Ngày Thứ Tám Mươi Ba Xuyên Không 2Chương 765: Ngày Thứ Tám Mươi Ba Xuyên Không 2
Ở nhà bên cạnh.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân và Quý Minh Viễn đi vào, Quý Minh Viễn xác nhận bên ngoài không có ai, liền đóng cửa lại.
Nhìn động tác của đối phương, khiến cho Thẩm Mỹ Vân có chút nghi ngờ: "Quý Minh Viễn? Cậu định làm gì thế?"
Nói thật, lần này gặp lại Quý Minh Viễn, thì Thẩm Mỹ Vân có chút không nhận ra được cậu ta. Nếu nói lần trước thời điểm ở bệnh viện, ánh mắt đối phương vẫn thể hiện sự tang thương lời, vậy thì lần này Quý Minh Viễn, thì lần này cả người cậu ta đều toát lên sự thương tang.
Đó là cái kiểu tản mát từ bên trong ra bên ngoài, râu ria xồm xoàm, đến cả mái tóc cũng dài bù xù, mọi khía cạnh đều thể hiện sự tuỳ hứng của người đối diện.
Đây có thật sự là một người không?
Thẩm Mỹ Vân không kiềm được sự nghỉ ngờ.
"Nhỏ ——”" Từ thím thì vẫn chưa gọi ra, cậu ta suy nghĩ một chút: "Tôi gọi là đồng chí Thẩm có được không?"
Khắp nơi đều là chuyện cũ, cậu ta làm như vậy chắc chắn sẽ chọc giận người khác.
Thái độ dửng dưng, có chút hời hợt ẩn trong sự tôn trọng.
Quý Minh Viễn: "Tôi đi chùa Linh Quang, chùa Pháp Nguyên và cung Ung Hoà."
"Không biết cậu tìm tôi có việc gì?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Cứ theo ý cậu."
Cậu ta vừa dứt câu, Thẩm Mỹ Vân đã bắt đầu cau mày: "Quý Minh Viễn, cậu có biết hoàn cảnh hiện tại của chùa là như thế nào không?"
"Còn cô cứ gọi tôi là Quý Minh Viễn."
Đời trước sau khi cậu ta chết, đã đi theo xung quanh Quý Trường Tranh mấy thập niên, mà bây giờ sống lại, cậu ta muốn biết bên trong đó có chuyện kì quái gì.
"Vậy thì được." Chẳng qua Thẩm Mỹ Vân vẫn không hiểu: "Cậu đi những chỗ đó làm cái gì?"
Quý Minh Viễn: "Tôi đi tìm nguyên nhân khiến tôi sống lại."
"Tôi biết, tôi đi những địa phương kia, đều là tổ chức cho phép." Nếu như những địa phương đó không được cho phép, thì cậu ta cũng không đi.
Quý Minh Viễn cụp mắt: "Đồng chí Thẩm, chẳng lẽ cô không muốn biết tôi tra ra được chuyện gì sao?"
Mà không phải đem tinh lực đặt ở trong những chuyện vô ý nghĩa như thế.
Cô cảm thấy rất kỳ quái.
Thẩm Mỹ Vân thở dài, cô ngẩng đầu nhìn cậu ta, thoạt nhìn có chút không hài lòng: "Quý Minh Viễn, người có thể sống lại một lần nữa, là chuyện hết sức may mắn, nếu như tôi là cậu, chắc chắn tôi sẽ nhìn về phía trước, dành thời gian ở bên gia đình, làm những chuyện mà đời trước vẫn còn nuối tiếc."
Có ý nghĩa hay vô nghĩa đối với mỗi một người mà nói thì nó còn tùy thuộc vào cách người kia định nghĩa nó.
Ông nội và bà nội của cậu ta cũng thế, họ là những người mà cậu ta kính trọng nhất, nhưng mà người người già tình cảm như keo như sơn, ân ái như lúc ban đầu, con cháu trong nhà cũng nhiều.
Trong mắt của mẹ cậu ta vĩnh viễn chỉ có em trai.
Ví dụ như ——
Nhưng mà, Quý Minh Viễn phát hiện tiếc nuối thì chính là tiếc nuối, cho dù làm lại cả đời, vẫn không thay đổi được kết cục đã được định trước.
Trong mắt của ba cậu ta vĩnh viễn chỉ có công việc.
Đối với Quý Minh Viễn mà nói, sau khi sống lại, cậu ta trở về với đầy hy vọng được đồng hành cùng gia đình, bù đắp những tiếc nuối ở đời trước. Dường như căn bản họ không cần cậu t tới bâu bạn.
Đến nổi ——
Ngay cả người chú vẫn liên gắn liền với cậu ta, kiếp trước chú vẫn luôn một thân một mình chết đi, nhưng ở kiếp này anh đã thành gia lập thất và có vợ con.
Quý Minh Viễn phát hiện người thân của cậu ta, hình như đều không cần cậu ta.
Đối với tới một người mà nói thì tinh thân trống không là rất đáng sợ, vì vậy, một lần nữa cậu ta theo đuổi một món đồ, một cái cớ hư vô, mờ mịt.
Thật bất ngờ là, lại khiến cho cậu ta theo đuổi được, cho nên, cậu ta nóng lòng tới tìm Thẩm Mỹ Vân để xác nhận một chuyện.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, theo bản năng hỏi: "Cậu tra ra cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận