[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 767: Ngày Thứ Tám Mươi Ba Xuyên Không 4

Chương 767: Ngày Thứ Tám Mươi Ba Xuyên Không 4Chương 767: Ngày Thứ Tám Mươi Ba Xuyên Không 4
Quý Minh Viễn kiên định nói: "Sẽ không."
Vĩnh viễn sẽ không.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, định đi ra ngoài, trước khi đi ra ngoài còn hỏi: "Cậu không có việc gì khác nữa đúng không?”
Quý Minh Viễn gật đầu một cái, cậu ta suy nghĩ một chút nói: "Tôi càng nghiêng về phía suy đoán người kia là cô."
Cậu ta suy đoán mọi thứ đều dựa trên những manh mối trong kinh Phật.
Thẩm Mỹ Vân: "Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, là ai cũng không quan trọng, quan trọng chính là nhìn về phía trước."
Cái này mới là một vấn đề mấu chốt.
Nhưng mà, rất đáng tiếc là Quý Minh Viễn không có hiểu rõ, tính mấu chốt ở trong này.
Trong xương cốt đã thấm đẫm tính cách hèn yếu và không quả quyết, thì dù có sống lại lần nữa vẫn không thể thay đổi được
Mà không phải là giống như bây giờ.
Có lẽ đây chính là lý do tại sao Thẩm Mỹ Vân có thể sống tốt.
Quả nhiên, Quý Minh Viễn nghe xong lời nói sau cùng của Thẩm Mỹ Vân, thì cậu ta thở dài: "Cho nên cô là cô, còn tôi là tôi."
Tuy nhiên, Thẩm Mỹ Vân phát hiện ý kiến của cô không quan trọng, bởi vì Quý Minh Viễn sẽ không nghe lời cô.
Mà cậu ta thì không thể.
Thậm chí, Quý Minh Viễn vẫn còn đang quấn quít với quá khứ, đối với Thẩm Mỹ Vân mà nói, nếu như cô là Quý Minh Viễn, vậy thì cô sẽ mặc kệ quá khứ, nhất định sẽ sống một cuộc sống mới hạnh phúc. Quý Trường Tranh và Miên Miên vẫn đang chờ cô.
Nghĩ tới đây, Quý Minh Viễn nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân bằng ánh mắt có chút hâm mộ.
Đột nhiên được hâm mộ khiến cho Thẩm Mỹ Vân cảm thấy không thể giải thích được, cô suy nghĩ một chút nói: "Nếu như cậu không có chuyện gì khác, vậy thì tôi đi trước đây."
Quý Minh Viễn đột nhiên hiểu ra, tại sao Thẩm Mỹ Vân không chùn bước mà gả cho chú của cậu ta, bởi vì từ bản chất mà nói, hai người bọn họ là cùng một loại người.
Cậu ta loại bỏ mọi người, cuối cùng đem mục tiêu đặt ở trên người Thẩm Mỹ Vân.
Quý Minh Viễn ừ một tiếng, nhìn bóng lưng Thẩm Mỹ Vân, cậu ta cảm thấy khó hiểu: "Là cô vậy tại sao cô lại không thừa nhận chứ?"
Đây mới là chuyện khiến cho cậu ta cảm thấy kỳ quái nhất.
Giữa cô và Quý Minh Viễn, ngay từ lúc bắt đầu đã không có quá nhiều lời.
Nhưng mà, ở trên người Thẩm Mỹ Vân, cậu ta cũng không nhận được câu trả lời như mong đợi.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu một cái, nhìn mọi người xung quanh một cái, nhiều người thì rất khó nói ra một số chuyện, cô suy nghĩ một chút nói: "Tạm được."
Thẩm Mỹ Vân từ trong phòng đi ra, Quý Trường Tranh liền nghênh đón: "Thế nào rồi em?"
Bên kia.
Quý Minh Viễn lâm vào mờ mịt.
Trên gương mặt điển trai đó, không giấu được sự lo âu.
Tuy nhiên, có lẽ Thẩm Mỹ Vân nói đúng, chuyện này không quan trọng. Quan trọng chính là nhìn về phía trước, chẳng qua cậu ta thật sự có thể nhìn về phía trước sao?
Vừa nhìn thấy như vậy, Quý Trường Tranh cũng biết cô không nói thật.
Đến sau khi hai người trở lại nhà, Quý Trường Tranh liền hỏi lại: "Là có chuyện gì không thể nói sao?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, sau đó cân nhắc ngữ điệu của mình, nói: "Em cảm thấy Quý Minh Viễn bây giờ không đúng lắm."
"Sao em lại nói như thế?"
Quý Trường Tranh cau mày.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Sau khi cậu ta về nhà thì mục tiêu biến mất, tiếp đó cậu ta bắt đầu chuyển mục tiêu sang phía chùa, hoặc nói cách khác là chuyển mục tiêu về những chuyện huyền học, đi tìm mục tiêu về tâm linh."
"Kết quả của việc này kéo dài th——" Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn anh: "Quý Trường Tranh, anh là người ở quân đội hẳn là hiểu rõ tình huống này."
Quý Trường Tranh nghe xong, anh nhíu mày: "Lần trước lúc ở bệnh viện gặp Minh Viễn, anh đã phát hiện thằng bé có gì đó không đúng."
Không ngờ lần này còn khó nói hơn cả lần trước.
Lần trước ít nhất vẫn còn là Quý Minh Viễn, lần này cứ nhiên biến thành một người khác vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận