[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 774: Ngày Thứ Tám Mươi Ba Xuyên Không 11

Chương 774: Ngày Thứ Tám Mươi Ba Xuyên Không 11Chương 774: Ngày Thứ Tám Mươi Ba Xuyên Không 11
Cô chỉ thích cảm giác hái trái cây, rất hài lòng và có cảm giác thành tựu.
Sau khi đã ăn no lưng dạ, cô liền dẫn Miên Miên đi ra chòi.
Giàn nho leo lên lan can đá của chòi, đều ở trên đỉnh, nên ở đây không thể với tới được.
Quý Trường Tranh đem ra một cái thang đặt ở giữa chòi, cái này không dọn không gấp, chỉ có thể mang ra.
Bọn nhỏ nhà họ Quý nhìn thấy, cũng điên cuồng chạy theo phía sau, náo nhiệt vô cùng.
"Chú ơi chú muốn hái nho sao?"
"Dẫn bọn con theo với, bọn con cũng muốn hái."
Dĩ nhiên bọn nhỏ đều muốn ăn.
Trong lòng Quý Trường Tranh nói, đó là vợ của chú, bọn cháu là cái rắm gì, dĩ nhiên trưởng bối vẫn phải có dáng vẻ của trưởng bối.
Đương nhiên anh muốn loại bỏ hết thảy nguy hiểm, liền chọn một chỗ ở giữa chòi, không những an toàn mà xung quanh nho cũng mọc dày đặc, vô cùng thuận lợi, Mỹ Vân chỉ cần đưa tay ra là hái được.
Câu này vừa dứt, đám người Quý Minh Thanh đều trố mắt nhìn nhau.
Lúc này anh mới quay qua đám cháu, chắt, nhẹ nhàng nói: "Các cháu có thể hái, nhưng mà phải đợi thím nhỏ của các cháu hái trước, sau khi thím nhỏ hái xong, sẽ đến lượt các cháu."
Sau đó anh đặt thang xuống và kiểm tra độ ổn định của thang để đảm bảo không có vấn đề gì.
"Không phải bọn cháu là trẻ con hay sao? Người lớn phải nhường cho trẻ con." Đây là quan niệm giáo dục mà họ đã nhận được từ khi còn nhỏ. Quý Trường Tranh đã dựng cái thang xong, anh tìm một chỗ thích hợp nhất, vị trí an toàn nhất, dù sao, cũng là vợ anh muốn leo thang.
Quý Trường Tranh tiếp tục nói: "Vậy cháu là anh trai có phải nên nhường cho em gái hay không?”
"Là người lớn nhường cho trẻ con, thím nhỏ của mấy đứa là vì hái cho Miên Miên, bản chất cũng là đứa nhỏ, có phải hay không?"
Mấy đứa trẻ nghe vậy thì đều đồng loạt gật đầu.
Ít nhất trên mặt anh vẫn sẽ không có bất kỳ biểu cảm gì, không chỉ không biểu cảm, ngược lại còn nghiêm trang hơn.
Thầy chủ nhiệm sẽ không nói dối đúng không? Quý Minh Thanh không thể xác định được.
Anh em Quý Minh Thanh đều nhìn nhau, đúng vậy, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng?
Không nói được. Luôn cảm thấy chú đang lừa dối bọn họ, nhưng mà chú lại có biểu cảm nghiêm trang như vậy, có chút giống như thầy chủ nhiệm ở trường học.
Chuyện này ——
"Vậy không thể để cho bọn cháu hái cho em gái Miên Miên được sao? Đây cũng là anh trai hái cho em gái."
Quý Trường Tranh không hiểu, Quý Minh Thanh ngốc nghếch như thế này, mà tại sao Quý Minh Viễn vẫn còn ghen tị với thằng bé vì chuyện thằng bé đoạt ba mẹ.
Quý Minh Thanh trả lời không chắc chắn.
"Tình thương của anh trai?"
Lại bị Quý Trường Tranh từ chối với gương mặt không hề có chút biểu cảm nào: "Không thể, thím nhỏ của các cháu hái cho Miên Miên, thì đó là tình thương của mẹ, các cháu hái thì xem là gì chứ?”
Quý Trường Tranh: "... 2" Có một đứa trẻ nhỏ nhất hỏi ngược lại.
Cái loại em trai ngu ngốc như thế này có gì mà phải ghen tị chứ.
Giữa anh em với nhau thì không thể hãm hại, nhưng mà tùy tiện dùng chút thủ đoạn, là cũng có thể giành lại ba mẹ từ đứa em trai ngu ngốc này rồi, nếu tiến bộ hơn một chút, vậy cũng có thể giành lấy Quý Minh Thanh.
Cướp Quý Minh Thanh đến tay rồi, vậy thì Cố Tuyết Câm còn không chịu thua hay sao?
Dù sao, Cố Tuyết Cầm cũng thương yêu Quý Minh Thanh nhất nhà, chỉ cần Quý Minh Thanh nghe lời của Quý Minh Viễn, cái gì cũng lấy anh Quý Minh Viễn làm chủ.
Vậy không phải sẽ khiến cho Cố Tuyết Cầm tức chết hay sao?
Đáng tiếc sự thật này bất cứ ai cũng có thể hiểu được, nhưng mà đứa nhỏ ngốc Quý Minh Viễn này, lại không thể nghĩ ra, khó trách cậu ta lại bị một đứa nhỏ năm tuổi như Lâm Lan Lan kia gây khó dễ.
Quý Trường Tranh chỉ có thể xúc động mắng một câu, ngu ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận