[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 780: Ngày Thứ Tám Mươi Bốn Xuyên Không 6

Chương 780: Ngày Thứ Tám Mươi Bốn Xuyên Không 6Chương 780: Ngày Thứ Tám Mươi Bốn Xuyên Không 6
Thẩm Mỹ Vân vâng một tiếng: "Đúng là người không tệ ạ."
Ít nhất theo những gì diễn ra trước mắt, quan hệ mẹ chồng nàng dâu, không có mâu thuẫn gì.
"Vậy thì tốt."
Bà Ngô ăn được mấy quả nho thì dừng lại, người lớn tuổi nên khó tiêu hóa thức ăn nên không thể ăn quá nhiều.
Thẩm Mỹ Vân và bà ấy trò chuyện một hồi, sau đó chỉ vào hai loại thuốc, giải thích rõ cho bà ấy: "Đây là thuốc hạ huyết áp, nếu huyết áp của bà lên cao, thì uống một viên, số lượng viên cứ căn cứ theo tình huống huyết áp của bà mà uống ạ."
"Còn một loại khác là thuốc hạ tốt, bà để sẵn, phòng khi có lúc cần dùng, kẻo nửa đêm có chuyện gì thì lại không có ai đưa bà đến bệnh viện."
Thấy Thẩm Mỹ Vân ân cần dặn dò như vậy.
Trong lòng bà Ngô có một loại cảm giác không nói ra được: "Mỹ Vân?"
Ở trong một trăm đứa bé, có được một người giống như Mỹ Vân cũng đã phải cám ơn trời đất.
Thẩm Mỹ Vân dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn bà ấy, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, in bóng lên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Bà ấy giơ tay chạm vào mặt Thẩm Mỹ Vân, sau đó trong nháy mắt phủ nhận: "Cũng không nhất định, dù sao không phải ai cũng có thể hiếu thuận giống như cháu."
Bà Ngô hoảng hốt chốc lát: " Bà chỉ đang nghĩ, nếu năm đó bà có một đứa con, liệu nó có giống cháu không?”
Hết sức xinh đẹp.
Đây là sự thật.
Bà ấy nhỏ giọng kêu cô. Bà Ngô suy nghĩ một chút: "Nói như vậy cũng đúng, xem ra là bà lớn tuổi, nên đã hồ đồ rồi."
"Bà Ngô, bà phải biết rằng con cái của những gia đình như chúng ta không thể làm gì sai được.”
Chỉ cần phương hướng lớn lên đúng thì không thành vấn đề.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng, sửa sang lại cổ áo cho bà ấy: "Xem bà nói kìa, không lẽ bà không có lòng tin với sự giáo dục của bản thân sao?"
Lúc cô dẫn Miên Miên đi ra, Quý Trường Tranh đẩy xe đạp, dựa vào đầu hẻm, đứng dưới bóng cây hoè già, đôi chân dài chéo chéo, tư thế buông thả khó tả.
Sau khi tạm biệt Bà Ngô, cô lần nữa khôi phục lại tâm trạng.
Thẩm Mỹ Vân bỗng nhiên cảm thấy không nỡ, nhưng mà không có cách nào khác, thực tế luôn là như vậy, không phải mọi chuyện của mọi người đều có thể như dự định.
Chẳng qua đời người không có thuốc hối hận.
Nhưng mà nếu như nhìn kỹ, có thể nhận thấy ngay cả khi người này đang ở trạng thái thoải mái, mọi tế bào trong cơ thể dường như luôn sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Lúc này, mặt trời vẫn còn chói chang, cái nắng mùa hè gay gắt đến mức khiến da người râm ran.
Thì Quý Trường Tranh chợt quay đầu nhìn lại, một đôi mắt sắc bén cũng trở nên ôn hòa lại: 'Mỹ Vân, hai người ra rồi sao?"
Thẩm Mỹ Vân nghiên đầu quan sát anh chốc lát, thời điểm lúc cô định lên tiếng kêu anh.
Dưới lớp vở bất cần đời, là một con người nghiêm khắc và sức mạnh mà người khác không thể nhìn thấu.
Đẩy xe đạp đi đến đón cô.
Có lẽ đây mới thật sự là Quý Trường Tranh. Nhưng mà Quý Trường Tranh tựa hồ đã quen, cũng không thèm để ý đến mặt trời lúc này, trực tiếp đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân.
Vỗ lên yên xe.
"Hai vị đồng chí, mời lên xe."
Ngay cả giọng điệu của anh cũng có chút vui tươi.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng, sau khi đi theo anh lên xe, Quý Trường Tranh nghiêng đầu nhìn cô: 'Không biết vị đồng chí này, có hài long với tài xế hay không?”
Lần này Thẩm Mỹ Vân cười ra tiếng, vỗ võ lên người anh: "Nếu như tài xế mang theo cả dù che nắng nữa, vậy thì sẽ càng hài lòng hơn."
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút, hơi duỗi thẳng người, tấm lưng rộng lớn đột nhiên che đi phần lớn ánh nắng.
"Như vậy có hài lòng không?”
Thẩm Mỹ Vân dịu dàng nói: "Vô cùng hài lòng."
Phải!
Lời này khiến cho Quý Trường Tranh như thể được tiêm máu gà vậy, cưỡi xe đạp xông ra ngoài.
Từ Bà Ngô nhà đến nhà thầy Trịnh vốn là khoảng bốn mươi phút, kết quả anh chỉ đi có hai mươi phút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận