[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 834: Ngày Thứ Chín Mươi Xuyên Không 3

Chương 834: Ngày Thứ Chín Mươi Xuyên Không 3Chương 834: Ngày Thứ Chín Mươi Xuyên Không 3
Quý Trường Tranh gật gật đầu, lấy ra một cái lưới từ trong túi, mỗi một sợi đều rất mỏng rậm rạp chẳng chị.
Anh treo cái lưới đánh cá kia ở trên cây, lại đặt thêm những cái bẫy khác.
Nhìn xuống thấy đã ổn.
Quay đầu nói với con sóc béo đang trợn mắt há hốc mồm ở một bên nói: "Mày không được đến khu vực này, biết chưa?"
Cái lưới đánh cá này là để bắt gà, nếu như sóc béo nhảy vào thì nó sẽ bị cuốn vào bên trong.
Vậy thì sẽ rất khổ.
Con sóc béo sợ hết hồn, chỉ chỉ chỉ: "Con thú hai chân cũng quá hung tàn."
Ô ô ô, vậy mà lại có thể nghĩ ra biện pháp tàn nhẫn như vậy.
Dựa theo tính toán của sĩ quan hậu cần, một con gà đã đủ để nuôi nửa khu bộ đội của họ.
Thẩm Mỹ Vân cũng không yên tâm, lại dặn dò qua một lần: "Mày không thể chạy đến chỗ này, biết chưa?"
Dặn dò con sóc béo xong. Thẩm Mỹ Vân mới dẹp đường hồi phủ cùng Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh càng nghĩ nhiều: "Anh mang đám đồ này về trước, lát nữa sẽ gọi cả anh cả sang đây, buổi tối chúng ta sẽ trông coi chỗ này."
Nếu nó ngu ngốc đến mức đó thì cũng không béo như bây giờ.
Con sóc béo chỉ chỉ: "Tôi cũng không phải gà ngốc."
Bọn họ bắt nhiều gà một chút, cũng có thể mang thêm chút thịt về cho quân đội.
Không phải là người!
Bọn họ trở về, con sóc béo liền đi theo, nó rất thảnh thơi, vừa đi vừa ăn hạt thông, không cần biết nó đắc ý đến mức nào. Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu: "Em hiểu."
Đây chính là cơ hội nghìn năm có một.
Cho dù hầm canh cũng được, một người sẽ được chia nửa muỗng canh, ít nhất... thì cũng dính chút đồ ăn mặn, không đến mức hoa mắt ngã xuống bởi vì thiếu dinh dưỡng.
Nó không đi theo, dù sao thì thú hai chân quá hung tàn.
Chuyện này — Con sóc béo suy tư, vẫy tay với Thẩm Mỹ Vân.
Ra hiệu cho thú hai chân, cô đi nhanh đi.
Thẩm Mỹ Vân đi một đoạn thì quay đầu nhìn nó: "Mày còn đi theo tao à? Lát nữa sẽ có rất nhiều người, đừng để đến lúc đó mọi người bắt mày lại?"
Không thể chiến đấu, không thể chiến đấu.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Đúng vậy, đây là nó mượn dao giết người."
Mươn tay của nhân loại báo thù cho mình, thật sự người bình thường cũng khó có thể có đầu óc như vậy.
Quý Trường Tranh gật gật đầu: "Bằng không thì, nó cũng sẽ không dẫn em đi trộm trứng gà.'
Thật sự nghe hiểu, hơn nữa còn phản ứng lại được.
Có thể nói là, có khi con người còn không thông minh bằng con sóc béo này.
Mắt thấy lấy con sóc béo này linh tính như thế, Thẩm Mỹ Vân không nhịn được cảm thán: "Quý Trường Tranh, anh có phát hiện không, nó có thể nghe hiểu tiếng người."
Đây là bụng tâm nhãn, thực sự lợi hại.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, một tay cầm cái túi, một tay dắt Thẩm Mỹ Vân đi qua rừng cây xanh.
"Mỹ Vân, mặc dù nhặt đồ rất thoải mái, nhưng mà vẫn phải đặt vấn đề an toàn lên hàng đầu, rất dễ lạc ở trong rừng cây." Hơn nữa nếu thực sự lạc thì đó là gọi mỗi ngày mà vẫn không được, đất tình cảnh linh.
Thẩm Mỹ Vân nắm chặt tay anh: "Em hiểu mà."
Lúc bọn họ đi đến nơi thì mấy người Trần Viễn vẫn còn đang bận rộn hái nấm thông, nói thật, trong khoảng thời gian dài như vậy, nhưng mới chỉ đào được hơn một nửa.
Ít nhất... vẫn còn một khu lớn chưa đào xong.
Nghe động tĩnh, Trần Viễn nhìn lại: "Tìm được Mỹ Vân rồi sao?"
Quý Trường Tranh gật đầu: "Thời gian không còn sớm, mọi người trở về đi, ngày mai thì đi đào nốt phần còn lại."
"Anh cả, anh đi với em một chuyến, đi bắt chút con mồi trở về."
Nghe thấy lời này, Trần Viễn đồng ý, bới nấm thông cả buổi chiều, cũng đã sớm mệt mỏi.
Anh ấy lập tức dừng tay, vỗ vỗ, nhìn đống nấm thông ở phía sau, bắt đầu kéo cùng nhau.
"Làm thế nào với số nấm thông này?"
Nếu mang về thì chắc chắn sẽ bị Lương Chiến Bẩm phát hiện, nhưng mà nếu để ở đây, lỡ như gặp phải lợn rừng thỏ rừng. Một đêm ăn hết đồ của bọn họ, vậy không phải bọn họ sẽ đau lòng chết sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận