[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 846: Ngày Thứ Chín Mươi Mốt Xuyên Không 5

Chương 846: Ngày Thứ Chín Mươi Mốt Xuyên Không 5Chương 846: Ngày Thứ Chín Mươi Mốt Xuyên Không 5
Triệu Xuân Lan thuận thế nằm xuống: "Chị đã từng ở một lần, trước đây ít năm, đồn trú rất nghèo, còn không đủ ăn, ngoại trừ bình thường huấn luyện trên chiến trường thì phần lớn thời gian đều là ra ngoài thu tập."
Cô ấy nghĩ lại: 'Khi đó đã sắp vào đông ở đâu cũng có nạn đói, bộ đội cũng không ngoại lệ, thùng gạo của nhà ăn cũng rỗng vào cuối tháng, sau khi phát hết chút đồ ăn thì sẽ phải nhịn đói."
"Lão Chu liền bọn chị lên núi xuống sông mấy chục dặm, bụng đói không đi nổi, không thể quay về đồn trú cho nên dứt khoát dựng một cái lều ở giữa sườn núi, đào được rau dại thì ăn một chút, chờ đến buổi tối thì nghỉ ngơi ở trên núi, sau khi dựng lên xong thì bên ngoài vẫn còn đang có tuyết lớn, chờ sáng sớm thức dậy thì bên trên chiếc lu đã có một lớp tuyết dày."
Thẩm Mỹ Vân không ngờ là bọn họ còn có khoảng thời gian gian nan như vậy.
"Lạnh như vậy thì ở trong lều như thế nào?"
"Buổi tối mặc áo bông dựa vào nhau ngủ, không dám ngủ quá sâu vì bên ngoài còn có đống lửa nữa, vừa sợ lửa tắt, vừa sợ tuyết lớn làm đông lạnh người."
Nhưng mà nếu không đi thì sẽ không có gì ăn.
"Sao lại khổ như vậy chứ."
Những ngày tốt đẹp trong tương lai đều được tích lũy qua sự lao động vất vả của mỗi thế hệ trong quá khứ.
Triệu Xuân Lan lắc đầu, trong mắt cô ấy mang theo sự khát vọng: "Không tính là khổ, khi đó chị rất mong đến buổi sáng, sau khi tuyết rơi dày đặc, nếu may mắn thì mấy cái bẫy mà lão Chu đặt có thể sẽ bắt được gà rừng thỏ hoặc hoẳng ngốc, em không biết lúc đó mọi người đã đói đến mức mắt phát xanh, hận không thể ăn sống."
Triệu Xuân Lan cảm thấy dường như đã qua mấy đời: "Còn may là đã trôi qua khoảng thời gian kia, nhìn lại cuộc sống bây giờ một chút, buổi tối còn được ăn cháo gà, ăn trứng gà xào, thực sự là giống như cuộc sống thần tiên." Đó đều là chuyện của mười năm trước.
"Xem như chúng ta còn khá tốt, ít nhất... tại phương Đông Bắc này, nếu chịu khó một chút thì chúng ta sẽ không chết đói, người từ bên ngoài chạy nạn đến đây đều là da bọc xương."
Nghe thấy lời này, Thẩm Mỹ Vân trâm mặc, cô nắm chặt tay của Triệu Xuân Lan: "Sẽ ổn thôi, sau này sẽ càng lúc càng tốt."
Thẩm Mỹ Vân không nhịn được mà thấp giọng nói.
Bây giờ là những năm 1970. đợi đến những năm 1980. cải cách và mở cửa được thi hành trên khắp đất nước, đến những năm 1990. chỗ nào đất cũng là vàng, đến năm 2000 phát triển càng mạnh mẽ.
Trong mắt Triệu Xuân Lan mang theo ý cười và tràn đầy hy vọng: "Chị chỉ hi vọng sau này con của chị lớn lên có thể ăn cơm no, nếu như có thể đi học thì đã là một chuyện rất tốt rồi."
Thẩm Mỹ Vân nghe được cô ấy nói như vậy, thấp giọng ừ một tiếng, giơ tay vỗ vỗ vai cô ấy: "Sẽ nhanh thôi, không lâu đâu."
"Hi vọng là như vậy."
Cho tới bây giờ đó là điều cô ấy chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Cuộc sống của bọn họ sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn, trong tương lai sẽ không còn ai bị đói, mọi người đều có thể được ăn no, được đi học.
Nghe được suy nghĩ của Thẩm Mỹ Vân, Triệu Xuân Lan sửng sốt một lát: "Thật sao?"
Thế kỷ 21, thế kỷ 22.
Thẩm Mỹ Vân nặng nề gật đầu: "Đương nhiên, chị suy nghĩ một chút, bây giờ cuộc sống của chúng ta có phải đã tốt hơn mười năm trước không? Có tốt hơn ba mươi năm trước không?”
"Nếu chúng ta tiếp tục phát triển với tốc độ này, sẽ không lâu nữa đâu."
Cô dùng thái độ quả quyết nói với bọn họ điều đó sẽ tới, chắc chắn sẽ tới. Cô nói với giọng điệu nhẹ nhàng mà kiên định: "Sau này tất cả mọi người ở đây cũng sẽ không bị đói bụng nữa, sau này đều sẽ có thể luôn được ăn thịt, đều sẽ có thể đi học."
Chờ đợi, bọn họ là đang chờ đợi.
Phía ngoài lều các chiến sĩ đều không ngủ, bọn họ yên lặng lắng nghe mấy chị dâu mặc sức tưởng tượng, nhất là lời nói của Thẩm Mỹ Vân, càng khiến bọn họ sục sôi nhiệt huyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận