[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 866: Ngày Thứ Chín Mươi Bốn Xuyên Không 2

Chương 866: Ngày Thứ Chín Mươi Bốn Xuyên Không 2Chương 866: Ngày Thứ Chín Mươi Bốn Xuyên Không 2
Lâm Vệ Sinh được Miên Miên khen ngợi lại có chút xấu hổ, từ trước tới nay cậu bé giống như một Tiểu Bá Vương, cúi đầu nhìn ngón chân, cảm thấy ngượng ngùng.
"Em ấy là em gái cháu, cháu đối xử tốt với em ấy là chuyện nên làm."
Nghe được lời này, Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, cô phát hiện mặc dù cả nhà nhà họ Lâm đều không có gì tốt, nhưng ít nhất Lâm Vệ Sinh cũng là một hạt giống tốt.
"Cháu có muốn cùng sang nhà dì chơi không? Buổi tối cùng chúng ta xuống căng tin ăn tối nhé?"
Nghe nói như vậy, hai mắt Lâm Vệ Sinh sáng lên: "Có thể không ạ?"
"Dì Thẩm, dì không ghét cháu sao?"
Cậu bé biết dì Thẩm không thích người nhà họ Lâm.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: 'Dì không thích người nhà họ Lâm, nhưng là trừ cháu ra."
Rau trong vườn đã bắt đầu khô héo, nếu không phải hai người chăm chỉ tưới nước thì đám rau này đã chết hết rồi.
Cô nói lời này, đôi mắt của Lâm Vệ Sinh lập tức đỏ lên: "Dì Thẩm, cháu xin lỗi." Cậu bé biết người nhà họ Lâm có lỗi với Miên Miên.
Sau khi về đến nhà.
Thẩm Mỹ Vân giơ tay sờ đầu cậu bé: "Được rồi, chúng ta cùng nhau về nhà thôi."
Là bọn họ không cần em gái trước.
Ông nội Quý và bà nội Quý đang xách thùng nước tưới rau trong vườn. Cũng không biết thời tiết thế nào, đã rất nhiều ngày rồi không có mưa.
"Vệ Sinh, cháu là một cậu bé ngoan."
Thẩm Mỹ Vân khẽ gật đầu: "Là con trai thứ ba của nhà họ Lâm, tên là Lâm Vệ Sinh."
Bà nội Quý đang chào hỏi lại nhìn thấy Lâm Vệ Sinh đang đi theo phía sau Thẩm Mỹ Vân, ngập ngừng một lúc: "Đây có phải là thằng nhóc nhà họ Lâm không?"
Bà ấy chỉ nghe Miên Miên gọi cậu bé là anh Vệ sinh, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy đứa con thứ ba của nhà họ Lâm.
"Mỹ Vân, Miên Miên, hai người về rồi à?"
Bà nội Quý cười nói: "Đứa trẻ ngoan, được rồi, bây giờ còn một lúc nữa mới đến bữa tối, cháu cùng Miên Miên lấy bài tập ra làm đi, bà sẽ phụ đạo các cháu làm bài tập."
Lâm Vệ Sinh còn chưa bao giờ nhìn thấy một ông già như vậy trước đây, không biết phải gọi thế nào, chỉ đứng ở đó, ông ấy có khí chất, cho dù là tóc đã bạc vẫn mang theo vài phần tài trí.
Điều này khiến Lâm Vệ Sinh vô thức trở nên căng thẳng: "Ông bà."
"Nào, Vệ Sinh, cháu theo Miên Miên, gọi ông bà đi."
Lâm Vệ Sinh,'..."
Bà nội Quý ho nhẹ một tiếng, nói: "Vệ Sinh, cháu lấy sách vở và bài tập trên lớp ngày hôm nay, để bà xem."
Tuy nhiên, khi cặp sách vừa mở ra, đã thấy bên trong cặp giống như một bãi rác.
Nhưng vừa quay đầu đã nhìn vào đôi mắt mong đợi của Miên Miên, Lâm Vệ Sinh lập tức cởi cặp sách ra, ngồi vào cái bàn đá nhỏ trong sân.
Sớm biết vậy cậu bé đã không tới đây.
Mọi người: "...'
Tạo nghiệp rồi.
Từ trước đến nay Lâm Vệ Sinh không quan tâm đến những thứ như vậy, lần đầu tiên cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Mặc dù ngoài mặt cậu bé không nói gì, nhưng trong lòng lại đang gào thét, a a a, thật là xấu hổ, thật là mất mặt.
Tại sao bài kiểm tra của cậu bé lại biến thành giấy chùi đít, tại sao sách vớ lại bị lộn ngược cuộn lại thế này?
Làm sao có thể lấy ra được?
Làm thế nào để lấy ra mà có thể sử dụng được?"
Dưới cái nhìn của mấy người bà nội Quý và Miên Miên, Lâm Vệ Sinh kiên trì lấy sách giáo khoa và bài kiểm tra ra từng chút một.
Sau khi lấy ra, nhìn bài kiểm tra giống như giấy chùi đít, cậu bé cố gắng vuốt phẳng một chút, nhưng cũng vô dụng.
Ôôô.
Đã gấp lại quá lâu, khó có thể sửa lại được
Còn có sách vở đều cuốn góc, rách tơi tả, không thể ghép lại được.
Lâm Vệ Sinh không dám ngẩng đầu lên để xem đối phương nhìn mình như thế nào.
Cũng may, bà nội Quý dường như không thèm để ý đến những điều này, bà ấy mỉm cười, nói: "Được rồi, Vệ Sinh phải không? Cháu lật sách giáo khoa ra cho bà xem, cháu học được đến chỗ nào rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận