[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 868: Ngày Thứ Chín Mươi Bốn Xuyên Không 4

Chương 868: Ngày Thứ Chín Mươi Bốn Xuyên Không 4Chương 868: Ngày Thứ Chín Mươi Bốn Xuyên Không 4
Anh mắt ngưỡng mộ này khiến Lâm Vệ Sinh cảm thấy có chút lâng lâng.
cậu bé khẽ gật đầu: "Nếu em gái còn có cái gì không biết, đều có thể hỏi anh."
"Nếu anh không có thể hỏi giáo viên của anh."
Thế là Miên Miên liền không khách sáo, hỏi một hơi tám câu, khiến Lâm Vệ Sinh bị hỏi đến toát mồ hôi.
Rõ ràng bây giờ là chạng vạng tối, chỗ này của bọn họ cũng không nóng lắm.
Lâm Vệ Sinh: “Cứu mạng!"
Tại sao học mầm non lại phức tạp như vậy?
Cũng may Thẩm Mỹ Vân ở bên cạnh đang rang một nồi hạt thông, gọi bọn họ tới: “Tới ăn hạt thông đi."
Miên Miên mới năm tuổi đã biết chỉ có đi học thì tương lai mới có thể con đường tốt đẹp
"Em gái Miên Miên, em đợi anh một chút."
Miên Miên mím môi, ngượng ngùng cười: "Bà nội, bà đừng vạch trần cháu."
Rõ ràng kiến thức của Miên Miên đã là lớp ba, nhưng cô bé vẫn cố ý hỏi Lâm Vệ Sinh, lúc Lâm Vệ Sinh không biết, cô bé còn cố ý nhắc nhở.
Cậu bé vừa rời đi, bà nội Quý đã chỉ vào mũi Miên Miên: "Con bé tinh quái này."
"Hiện tại anh Vệ Sinh không được tốt, nếu không chăm chỉ học tập, sau này sẽ không tìm được việc làm, như vậy không được, cháu muốn để anh ấy học hành nhiều hơn."
Nghe nói như vậy, Lâm Vệ Sinh như trút được gánh nặng, lập tức chạy tới: "Anh đi lấy."
"Mẹ nói những đứa trẻ không biết chữ tương lai sẽ không có đường đi, sẽ bị xã hội đào thải." Mới năm tuổi đã biết kiểu chăm sóc nhẹ nhàng, thầm lặng này, đứa trẻ năm tuổi của nhà khác vẫn còn là đầu sắt ngu ngơ.
Miên Miên mỉm cười, chậm rãi cất bài tập vê nhà của mình đi, trải từng tờ giấy ra, ngoan ngoãn nói: 'Là mẹ dạy cháu như vậy."
Bà nội Quý nghe xong, không nhịn được thở dài: 'Miên Miên nhà ta thật sự rất tốt."
Mỹ Vân không chỉ xinh đẹp mà còn có tâm nhìn xa, có thể gặp gì biết nấy, có thể đi một bước nhìn mười bước, từ việc cô dạy dỗ Miên Miên rất tốt là có thể nhìn ra.
Bà nội Quý nghe nói như vậy thì sửng sốt một lát: "Mẹ cháu nói rất đúng."
Bà ấy cảm thấy điều đúng đắn nhất mà gia trưởng bọn họ làm có lẽ chính là cưới Mỹ Vân.
Đây là điều cô bé đã biết từ khi còn nhỏ.
Cô là một người cực kỳ thông minh.
Miên Miên cười ngọt ngào: "Cám ơn anh Vệ sinh!"
Miên Miên ừ một tiếng, cầm lấy một hạt cẩn thận bóc ra, nhìn thấy như vậy, Lâm Vệ Sinh cau mày nói: "Để anh bóc cho."
“Thơm quá. Mau ăn đi."
Bên kia, Lâm Vệ Sinh cầm một nắm hạt thông rang tới, nóng hổi nên cậu bé chạy như bay, thoáng một cái đã đặt lên trên bàn đá.
Bàn tay của Miên Miên quá nhỏ, lại không biết sử dụng lực, những hạt thông này thực sự không dễ bóc.
*
Một tiếng gọi này khiến Lâm Vệ Sinh cực kỳ hăng hái, cảm thấy mình có thể bóc hết đống hạt thông này.
"Anh Vệ Sinh, ngày mai anh còn đến nhà em được không? Em còn có mấy chữ vẫn chưa biết, muốn hỏi anh Vệ Sinh."
Lâm Vệ Sinh lập tức rùng mình, mồ hôi chảy dài trên mặt, rốt cuộc vẫn không nỡ từ chối.
Do dự hồi lâu, cậu bé mới cắn răng nói một câu: "Được."
Không phải chỉ là chương trình học mẫu giáo thôi sao?
Cùng lắm thì tối nay cậu bé về nhà sẽ bắt đầu học bùi
Đặc biệt học trước học sách giáo khoa mầm non.
Nhìn thấy sự cậu bé đau khổ đồng ý, Miên Miên không nhịn được mỉm cười đắc ý với bà nội Quý.
"Lát nữa anh có thể lấy bài tập ra, nhờ bà nội em phụ đạo cho anh, bà nội em rất tài giỏi, cái gì cũng biết."
Lâm Vệ Sinh vô cùng đau đớn, cậu bé rất muốn nói rằng mình không cần phụ đạo, không cần phải để ý đến mình.
Nhưng sau khi đối diện với ánh mắt mong đợi của Miên Miên.
Lâm Vệ Sinh lại cắn răng nói: "Được!"
Ôôô.
Làm sao có thể từ chối em gái chứ?
Xem ra không thể từ chối được, đây thực sự là một sự phiền não ngọt ngào.
*
Bạn cần đăng nhập để bình luận