[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 871: Ngày Thứ Chín Mươi Bốn Xuyên Không 7

Chương 871: Ngày Thứ Chín Mươi Bốn Xuyên Không 7Chương 871: Ngày Thứ Chín Mươi Bốn Xuyên Không 7
Mặc dù lần này ra ngoài Mỹ Vân không nói gì, nhưng anh vẫn biết, lúc lấy trời làm chăn lấy đất làm giường, bởi vì quá vất vả, Mỹ Vân gần như không có một đêm ngon giấc, khi tỉnh dậy vào buổi sáng, trên mí mắt có hai quầng thâm rất sâu.
Những người chị dâu khác đều không phải chịu đựng sự khổ sở này, tại sao Mỹ Vân phải chịu?
Dù sao thì Quý Trường Tranh cũng không thể chấp nhận được.
Lần trước nếu không phải Mỹ Vân nhất quyết muốn đi theo thì anh cũng sẽ không để Mỹ Vân đi. Tại sao anh lại phải chịu đựng gian khổ ở bên ngoài như vậy?
Không phải chỉ là để Mỹ Vân sống một cuộc sống thoải mái ở nhà thôi sao?
Nếu anh vất vả, Mỹ Vân cũng phải vất vả, thì Quý Trường Tranh sẽ cảm thấy bản thân quá thất bại.
Nghe được câu trả lời từ chối của Quý Trường Tranh, sắc mặt của đại đoàn trưởng Trương vô thức trầm xuống: "Quý Trường Tranh, đây là thời điểm nâng cao tỉnh thần vinh quang tập thế, là cống hiến cho mọi người, chúng ta không thể để ý thức cá nhân chiếm ưu thế, từ khi nào tư tưởng giác ngộ của anh thấp đến mức này vậy?"
Phải biết trước kia Quý Trường Tranh là một chiến sĩ ưu tú.
Quý Trường Tranh: "Nhưng mà những chị dâu quân nhân khác đều không cần phải đi, có thể ở nhà nghỉ ngơi, vì sao vợ tôi lại phải ra ngoài dãi nắng dầm mưa, còn bị muỗi đốt? Lãnh đạo, chuyện này thật không công bằng."
"Tôi chiến đấu ở phía trước, chỉ hi vọng có thể cho vợ tôi một môi trường ôn hoà, thoải mái, chứ không phải giống như tôi, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường."
Anh nói ra những lời này, đại đoàn trưởng Trương lập tức trầm mặc, một lúc sau, ông ấy mới nói: "Vợ anh đi cùng là cống hiến cho tổ chức."
Là anh đã không làm tròn trách nhiệm của một người chồng.
Anh ngước đầu nhìn đại đoàn trưởng Trương, trong mắt mang theo vẻ kiên định: "Nếu như tôi đã liều mạng ở bên ngoài mà vợ tôi vẫn phải vất vả như vậy thì tôi đã lơ là bổn phận của mình."
"Tôi biết..."
Quý Trường Tranh cúi chào đại đoàn trưởng Trương: "Báo cáo lãnh đạo, với tư cách là một quân nhân, tôi cống hiến hết mình cho tổ chức, đây là chức trách cũng là nghĩa vụ của tôi, nhưng vợ của tôi thì không."
Quý Trường Tranh nói: "Đi làm nhiệm vụ là việc của tôi, là việc của mỗi một người lính chúng ta, không liên quan gì đến vợ tôi, nếu cô ấy muốn đi thì có thể đi, nếu cô ấy không muốn thì không ai có thể ép buộc cô ấy làm chuyện cô ấy không thích."
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Cô ấy khác biệt, đây không phải tiêu chuẩn để cô ấy đi chịu khổ."
Đại đoàn trưởng Trương bị anh làm cho bất đắc dĩ: "Vậy anh muốn làm như thế nào đây?”
Đại đoàn trưởng Trương thở dài: "Trường Tranh, anh cũng biết đấy, vợ của anh không giống với bọn họ, nếu trong số bọn họ có người giống như vợ anh, bọn họ tự nhiên cũng phải đi."
Tất cả mọi người không khỏi toát mồ hôi hột vì Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh cũng quá to gan rồi.
Lời này cũng dám nói với đại đoàn trưởng Trương, hơn nữa còn thẳng thắn như vậy, không còn bất cứ chỗ nào để quay đầu lại, vừa bắt đầu đã đánh thẳng vào trọng tâm.
Lời này vừa nói ra, văn phòng rộng lớn lập tức trở nên yên tĩnh.
Không biết đại đoàn trưởng Trương có nổi trận lôi đình với Quý Trường Tranh hay không, dù sao đồng chí Thẩm Mỹ Vân cũng là vợ quân nhân, cũng là một thành viên trong đồn trú.
Quý Trường Tranh: "Tôi biết."
Bầu không khí trở nên đình trệ trong suốt ba phút. Quý Trường Tranh bình tĩnh nhìn lại.
Đại đoàn trưởng Trương đưa ánh mắt nặng nề nhìn về phía Quý Trường Tranh.
Đi đoàn trưởng Trương: "Quý Trường Tranh, anh có biết mình đang làm gì không?"
Quý Trường Tranh đây là đang chống lại mệnh lệnh của lãnh đạo vì Thẩm Mỹ Vân.
"Tôi đây là đang chống lại mệnh lệnh."
Sau đó lời nói của anh xoay chuyển: "Nhưng nếu tôi không chống lại, vợ tôi sẽ phải đi làm nhiệm vụ cùng tôi”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận