[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 877: Ngày Thứ Chín Mươi Lăm Xuyên Không 3

Chương 877: Ngày Thứ Chín Mươi Lăm Xuyên Không 3Chương 877: Ngày Thứ Chín Mươi Lăm Xuyên Không 3
"Là anh sao? Hóa ra anh đẹp trai, vóc dáng còn cao lớn như vậy. Chẳng trách chị Miên Miên cứ luôn khen ngợi anh."
"Em cảm thấy anh còn lợi hại hơn chị Miên Miên nói."
Tâm trạng của Lâm Vệ Sinh vốn rất nặng nề, nhưng sau khi được giá đỗ nhỏ Nhị Nhạc này khen ngợi một câu, tâm trạng không hiểu sao đã khá hơn một chút.
Cậu bé ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn Miên Miên: "Em gái khen anh như vậy sao?"
Nhị Nhạc gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy, đúng vậy, chị ấy khen ngợi rất nhiều, nói ở trường anh Vệ Sinh đã bảo vệ chị ấy, còn nói anh cho chị ấy đồ ăn ngon."
Đây đều là Miên Miên nói đùa với Nhị Nhạc khi rảnh rỗi không có việc gì làm, cô bé ngàn vạn lần không ngờ rằng cậu nhóc này lại nói ra ngay trước mặt Lâm Vệ Sinh.
Điều này khiến Miên Miên có chút thẹn thùng: "Được rồi, Nhị Nhạc, em đừng nói nữa.”
"Được, chị Miên Miên, nếu chị ngại ngùng thì em không nói nữa."
Nhìn thấy Nhị Nhạc đang dỗ Lâm Vệ Sinh đến mặt mày hớn hở, khuôn mặt nhỏ của Chu Thanh Tùng nghiêm lại, lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Nịnh hót."
Nghe thấy mấy lời tâng bốc này, Chu Thanh Tùng ở cách đó không xa, vô thức nhếch môi, không nói được lời nào.
Chu Thanh Tùng không hiểu!
Nhưng sau khi nghe Nhị Nhạc nói những lời này, không hiểu sao cậu bé không có mặt mũi nào để bước tới.
Cậu bé vốn định bước tới, căn dặn Miên Miên đừng chơi với Lâm Vệ Sinh, Lâm Vệ Sinh có tiếng là lưu manh, thành tích học tập rất kém, hơn nữa còn thường xuyên đánh nhau.
Tại sao em trai mình lại nói nhiều như vậy? "Nói tóm lại, chị Miên Miên thích anh Vệ sinh, Nhị Nhạc cũng thích anh Vệ Sinh.
Lâm Vệ Sinh vừa nghe thấy như vậy, lập tức an ủi cậu bé: "Anh biết em nói đều là sự thật."
Nhị Nhạc xịu môi, uất ức nói với Lâm Vệ Sinh: "Nhị Nhạc nói đều là sự thật, xưa nay không bao giờ nịnh hót."
“Trong lòng em, anh Vệ Sinh chính là cao lớn uy mãnh, lợi hại như vậy!"
Hai chữ này vừa nói ra, bầu không khí vốn đang vui vẻ bỗng chốc trầm mặc xuống.
Thế là đủ rồi!
Cậu bé vừa quay đầu nhìn về phía Chu Thanh Tùng đã giơ nắm đấm lên, hung tợn nói: "Cậu không biết nói chuyện thì ngậm miệng."
Chu Thanh Tùng: “...'
“Anh cũng thích nghe em nói chuyện."
Trong không khí giằng co như vậy, cũng may những người lớn xếp hàng phía trước đã tới lượt.
Miên Miên thấp bé, không nhìn thấy đồ ăn bên trong cửa sổ nhà ăn nên Quý Trường Tranh ôm cô bé vào trong lòng, nâng lên cao cho cô bé nhìn xem.
Theo tiếng gọi này, bầu không khí giương cung bạt kiếm trong nháy mắt cũng biến mất theo, dù sao bọn họ cũng muốn ăn thịt, mấy đứa trẻ lập tức chạy tới.
Đến đây!
Triệu Xuân Lan cũng hô lên theo: "Đại Nhạc, Nhị Nhạc, mau đến lấy hộp cơm đi."
Mọi người đứng xếp hàng cầm đĩa tráng men và hộp cơm. Người lớn đều là cho con cái lấy cơm trước.
Thẩm Mỹ Vân la lớn: '"Miên Miên, Vệ Sinh tới đây."
"Có thấy không?"
Miên Miên gật đầu như gà mổ thóc: "Con muốn món canh gà nấm thông này." Cô bé nghe mẹ nói món canh gà nấm thông này rất ngon, nhưng tiếc là cô bé chưa từng nếm thử món này bao giờ.
Nhìn thấy là cô bé, lúc Hoàng Vận Đạt cầm thìa sắt lớn múc cơm, cố tình vớt từ dưới đáy thùng lớn lên.
Phần chia cho Miên Miên có thêm hai cây nấm thông và một miếng thịt gà.
"Có muốn ăn thịt thỏ không?"
Hoàng Vận Đạt còn cực kỳ nhẹ nhàng hỏi, dù sao anh ấy cũng đã nghe được sở trưởng Tư nói, nếu không có mẹ của Miên Miên, bọn họ cũng sẽ không có nhiều con mồi như vậy.
"Có ạ, cho cháu một miếng."
Miên Miên ngọt ngào nói: "Cảm ơn chú Vận Đạt."
Sau khi gọi canh gà và thịt thỏ, cô bé còn nhận được một thìa thịt ba chỉ xào với khoai môn, Miên Miên phát hiện trong bát của mình nhiều hơn một miếng thịt lợn ba chỉ so với những người khác!
Sau khi lấy đồ ăn xong, cô bé không gọi bánh cao lương nữa, không thể ăn hất.
ebookshop.vn
Bạn cần đăng nhập để bình luận