[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 892: Ngày Thứ Chín Mươi Sáu Xuyên Không 8

Chương 892: Ngày Thứ Chín Mươi Sáu Xuyên Không 8Chương 892: Ngày Thứ Chín Mươi Sáu Xuyên Không 8
Cậu bé phát hiện ra rằng người em trai này của mình không giờ phút nào không đào hố cho mình.
Thật sự là vậy!
Bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu!
Chu Thanh Tùng không muốn so đo với cậu bé, liền quay đầu nhìn vê phía Miên Miên nói: "Hai em đi theo anh."
"Lâm Vệ Sinh ở nhà không được yêu thương. Phòng cậu ta ở tít ngoài rìa, vừa vặn đối diện với bức tường bên ngoài. Chúng ta có thể tìm thấy cậu ta từ bức tường ở chỗ đó."
Nghe thấy lời này, hai mắt Miên Miên lập tức sáng lên: "Vậy làm phiên anh Đại Nhạc."
Khi có chuyện thì là anh Đại Nhạc, khi không có việc gì thì là Chu Thanh Tùng.
Chu Thanh Tùng đã sớm nhìn thấu chuyện này, thở dài nói: "Đi bên này."
Miên Miên rất ngạc nhiên.
"Phòng này chính là của Lâm Vệ Sinh."
Cậu bé suy nghĩ một lúc: "Em ngồi lên cổ anh đi."
Trên thực tế, Chu Thanh Tùng cũng không thấy rõ lắm.
Miên Miên nghe vậy hai mắt sáng lên, sau đó lại tối sầm lại: "Nhưng em không thể đi lên, không nhìn thấy."
"Hả?"
Từ cửa trước nhà họ Lâm, ba người đi vòng ra chỗ cửa sau, lập tức nhìn thấy cửa sổ ở phía sau.
Chu Thanh Tùng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào bả vai mình: "Nhanh lên, anh nhiều nhất có thể trụ được một phút." "Muốn!"
"Vậy lên đi."
"Em có muốn lên không?"
Nhưng chỉ cố gắng trong chốc lát, cậu bé đã đổ mồ hôi đầm đìa: "Nhìn thấy chưa?"
Miên Miên do dự một lúc, sau đó Nhị Nhạc ở bên cạnh khuyên nhủ: "Thời điểm đặc biệt cần có biện pháp đặc biệt. Chị Miên Miên, nhanh lên đi."
Miên Miên ừ một tiếng, ghé vào vai Chu Thanh Tùng, Chu Thanh Tùng vì sức nặng mà loạng choạng, rốt cuộc cậu bé bám vào tường, chẳng những không để mình ngã xuống, còn từ từ đứng dậy.
Có lẽ, một phút cũng chưa tới.
Miên Miên gấp gáp bấu vào bệ cửa sổ, tìm kiếm khắp nơi: "Vẫn chưa thấy."
ebookshop.vn
Lâm Vệ Sinh nhếch đôi môi đầm đìa máu, nở một cười cứng ngắc với Miên Miên: "Anh không nói."
Cậu bé bị đánh dẫn đến mất quá nhiều máu, hiện tại cả người đều choáng váng, cậu bé dùng hết sức lực quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Nhưng không thể.
Nghe tiếng gọi này, Lâm Vệ Sinh ở trong phòng dường như đã tỉnh táo lại, muốn từ từ ngẩng đầu lên.
Lại nhìn thấy một bóng người hốt hoảng ở đó, đó là Miên Miên!
Lời còn chưa dứt, cô bé đã nhìn thấy một bóng người đẫm máu trên mặt đất, điều này khiến Miên Miên giật mình: "Anh Vệ Sinh!"
Nói xong ba chữ này, cậu bé lại ngất đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Miên Miên lập tức bị dọa sợ tới oà khóc : "Anh Vệ Sinh, anh Vệ Sinh!"
Ngay cả giọng nói của cô bé cũng mang theo mấy phần hoảng loạn. "Thả em xuống, em muốn vào cứu anh Vệ Sinh của em."
Chu Thanh Tùng nghe vậy lập tức ngồi xổm người xuống, để Miên Miên xuống, an ủi cô bé: "Em đừng gấp, trước tiên em nói cho anh biết em đã nhìn thấy gì?"
Miên Miên khóc nức nở nói: "Máu, rất nhiều máu, anh Vệ Sinh ngã xuống đất ngất xỉu rồi."
Vừa nghe thấy lời này, Chu Thanh Tùng lập tức biến sắc: "Em chắc chắn chứ?"
Miên Miên gật đầu.
Chu Thanh Tùng hít sâu một hơi, nói: 'Miên Miên, bây giờ em chạy về nhà đi, tìm mẹ em và mẹ anh, tìm người lớn hai nhà chúng ta, nói bọn họ lập tức tới đây."
"Vậy còn anh thì sao?"
"Anh ở đây trông chừng, đi nhanh đi. Em và Nhị Nhạc đi cùng nhau, chia ra hai đường."
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Miên Miên co chân bỏ chạy, cô bé dám nói từ trước đến nay mình chưa bao giờ chạy nhanh như vậy.
Cô bé vừa chạy vừa khóc lóc la hét: "Mẹ ơi, mẹ ơi!"
Chạy được nửa đường, một chiếc giày bị rơi ra.
Thẩm Mỹ Vân đã nuôi Miên Miên nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy cô bé suy sụp tinh thần, ngay cả khi bố cô bé không cần cô bé, cô bé cũng chỉ ôm lấy cô, lặng lẽ khóc.
Kiểu khóc lóc chật vật này thực sự chưa từng xảy ra trước đây.
Đến mức, khi cô nhìn thấy Miên Miên như vậy, nụ cười trên mặt cô dần dần biến mất: '"Miên Miên?"
Cô tiến lên ôm Miên Miên vào lòng: "Sao vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận