[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 905: Ngày Thứ Chín Mươi Tám Xuyên Không 2

Chương 905: Ngày Thứ Chín Mươi Tám Xuyên Không 2Chương 905: Ngày Thứ Chín Mươi Tám Xuyên Không 2
"Cũng không phải? Vậy một tên vô dụng như anh tới đây làm gì?"
Triệu Xuân Lan cũng không tiếp đón lịch sự làm gì, miệng cô ấy còn lợi hại hơn tay nhiều, lập tức khiên lão đại Lâm gia không chống đỡ nổi.
Bác sĩ Tần thì thẳng thẳng hơn, dẫn hai tiểu binh tới: "Đưa anh ta ra ngoài."
Năm chữ, lập tức giải quyết được lão đại Lâm gia.
Lão đại Lâm gia chưa bao giờ nghĩ tới bản thân lại có ngày bị tống cổ ra ngoài như vậy. Phải biết rằng Lâm gia làm ăn buôn bán với quân đội, anh ta cũng từng nhập ngũ rồi xuất ngũ, nhưng chưa từng bị như thế này.
Anh ta là người khá nổi tiếng trong quân doanh.
Đây là lần đầu tiên bị như thế này.
Bị đuổi ra ngoài, anh cả Lâm gia vẫn đứng đờ đẫn hồi lâu, mà vết thương do bị đánh dưới cái nắng gắt chói chang càng thêm đau đớn.
"Không có gì đâu, cháu yên tâm dưỡng hết bệnh là được rồi.' Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Lần sau nếu anh ta còn tới đây, cháu cứ trực tiếp gọi người tới là được rồi."
"Có bản lĩnh thì mày đừng bao giờ về Lâm gia nữa."
Khiến Lâm Vệ Sanh cảm thấy biết ơn vô cùng.
Ba người Thẩm Mỹ Vân, Triệu Xuân Lan và bác sĩ Tần đã cùng nhau liên hợp lại, đuổi anh cả Lâm gia ra ngoài.
Phòng bệnh.
"Cảm ơn."
Anh ta vô thức bịt miệng vết thương lại, nhìn vê phía phòng bệnh của Lâm Vệ Sanh, thì thào nói: "Thằng ba, mày đã tìm được chỗ dựa vững chắc rồi sao?"
Thật sự là bây giờ Lâm qua và quân đồn trú đã náo loạn không vui rồi.
"Bác sĩ Tần, có thể nói với binh lính của đội canh gác sau này đừng cho anh cả Lâm gia vào đây nữa có được không?”
Bác sĩ Tần ừ một tiếng: "Lâm gia làm ăn với quân đồn trú, nhưng Lâm Quốc Chung mới là người cung cấp hàng hóa trực tiếp cho căn tin, tôi sẽ đi nói rõ cho tỉ vụ trưởng biết, không thể để bọn họ cung ứng hàng hóa nữa."
"Không đúng, không có lần sau."
Lâm Vệ Sanh lắc đầu: "Anh ấy cứ một mức kêu cháu tha thứ cho Lâm Chung Quốc và Lý Tú Cầm, như vậy thì bọn họ mới được đồn cảnh sát thả ra ngoài."
Nghe vậy, Lâm Vệ Sanh vô thức ngẩng đầu lên, lời nói đến miệng, cuối cùng vẫn im bật không nói lời nào.
Nhưng Thẩm Mỹ Vân lại nhìn thấy: "Không nỡ sao?"
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e là Lâm gia sẽ gây hấn với quân đồn trú.
Khi cậu ta nói lời này, sắc mặt vô cùng tái nhợt, đứa trẻ vốn luôn cực kỳ ngang bướng vào lúc này lại trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Tuy nhiên, tâm tình vẫn buôn bực.
"Miên Miên và anh.”
"Anh ơi, sau này em sẽ ở cạnh anh nha."
Thấy vậy Thẩm Mỹ Vân khẽ thở dài, nhưng thế mà Miên Miên lại có thể hiểu được, cô bé tiến lên, nắm lấy tay Lâm Vệ Sanh.
Lời nói của Miên Miên khiến Lâm Vệ Sanh cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, cậu ta cúi đầu khẽ ừ một tiếng.
Hơn nữa là sự yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu nhìn bác sĩ Tần và Triệu Xuân Lan, ra hiệu cho bọn họ đi ra ngoài trước.
Hai người hiểu ý, lặng lẽ rời đi.
Thẩm Mỹ Vân lấy ra từng món ăn cô mang theo từ trong túi lưới ra, bởi vì thời tiết nóng bức, nhiệt độ cao. Mặc dù món súp gà hầm nấm đã được mang từ nhà tới đây từ lâu lắm rồi, nhưng khi mở nắp hộp tráng men ra, khí nóng vẫn tỏa ra.
Cô múc một chén đưa cho cậu ta: "Có thể tự ăn không?"
Lâm Vệ Sanh gật đầu nhận lấy, húp một ngụm, suy cho cùng vấn là tính tình của thiếu niên, hai mắt lập tức sáng ngời.
Sau khi húp hết súp gà hầm và súp gan heo từ trong hộp tráng men, lại ăn thêm một hộp mì lạnh dưa leo cắt nhỏ nữa, đúng là không nói nên lời mà.
Kỹ năng nấu nướng của cô Thẩm đúng là tuyệt đỉnh mà.
Ăn xong bữa cơm này, nỗi buồn của Lâm Vệ Sanh đã biến mất.
Không những đã biến mất, hơn nữa còn có một ý tưởng mới hiện lên trong đầu. Nếu cậu ta là con của cô Thẩm thì tốt rồi.
ebookshop.vn
Bạn cần đăng nhập để bình luận