[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 906: Ngày Thứ Chín Mươi Tám Xuyên Không 3

Chương 906: Ngày Thứ Chín Mươi Tám Xuyên Không 3Chương 906: Ngày Thứ Chín Mươi Tám Xuyên Không 3
Cậu ta nhìn Miên Miên, lại quay đầu nhìn vê phía Thẩm Mỹ Vân: "Cô Thẩm, cháu...”
Giống như cậu ta có chút xấu hổ khi mở lời.
"Có chuyện gì sao?”
Lâm Vệ Sanh: "Con có thể, con có thể nhận cô là mẹ được không?"
Như vậy, cậu ta và Miên Miên sẽ là anh em chân chính rồi.
Thẩm Mỹ Vân: "?"
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt mấy phút: 'Lâm Vệ Sanh, cháu có biết mình đang nói gì không?"
Thấy cô không đồng ý, sắc mặt Lâm Vệ Sanh có chút ảm đạm: "Không thể sao?"
Lâm Vệ Sanh nghe vậy, có chút thất vọng: "Không được sao?"
Thẩm Mỹ Vân không khỏi bật cười: "Lâm Vệ Sanh, cháu đã mười ba tuổi rồi, không thể tùy tiện nhận người khác là mẹ đâu."
Còn một điều nữa, nếu cô thật sự nhận Lâm Vệ Sanh làm con trai, chẳng phải sẽ được hời lắm sao?
Theo lý mà nói, cô chỉ lớn hơn Lâm Vệ Sanh khoảng mười tuổi mà thôi, lấy đấu ra đứa con trai lớn như thế này chứ.
"Cháu phải biết rằng, duyên phận mẹ con, là do trời cao định đoạt đó."
Dù sao, không sinh không dưỡng mà lại có được một đứa con lớn như vậy.
Cậu ta cũng biết bản thân là người không được ai yêu thích.
Quý Trường Tranh thừa dịp tan tâm, tới đây xem sao.
Rồi mới thuận tiện nhận chú Quý làm cha.
"Thằng bé xảy ra chuyện gì sao?" Nhưng mà cậu ta không muốn quay về Lâm gia, mà chỉ muốn được làm con của cô Thẩm, được làm anh ruột của Miên Miên.
Vừa nói xong, vẻ phấn chấn trên mặt Lâm Vệ Sanh lập tức tối sâm lại.
Quý Trường Tranh nhướng mày: "Khó mà làm được, chúng ta chỉ có một đứa con gái là Miên Miên thôi."
Hơn nữa từ đầu đến cuối cũng chỉ có Miên Miên.
Thẩm Mỹ Vân nhân cơ hội nói hết mọi chuyện: "Thằng bé không muốn rời đi, muốn nhận em làm mẹ."
"Không được ạ?”
Bởi vì có Lâm Lan Lan truyền lời, Lâm Chung Quốc thấy được lợi ích với Quý gia từ trên người Lâm Vệ Sanh.
Vừa nói xong, Lâm Vệ Sanh ngây người.
Quý Trường Tranh thản nhiên nói: "Lâm Vệ Sanh, gặp chuyện thì trốn tránh, không phải đàn ông đích thực nên làm, chú hỏi cháu, cháu thật sự cam tâm tình nguyện chắp tay giao hết thảy mọi thứ ở Lâm gia cho Lâm Lan Lan sao?"
Cậu ta sẽ bảo vệ Miên Miên bằng cả tính mạng của mình mà.
Quý Trường Tranh: "Nguyên nhân gây ra chuyện lần này, chú đã giúp cháu điều tra rồi, tất cả mọi chuyện truyền đến tai cha của cháu đều do Lâm Lan Lan nói cho cha cháu biết, cháu thân quen với gia đình chú, những chuyện còn lại, nói vậy cháu cũng biết rồi chứ."
Cậu ta thì thào lẩm bẩm: "Cháu ăn ít lắm, còn biết làm việc nhà, hơn nữa cháu cháu, nhất định sẽ đối xử tốt với Miên Miên."
Vì thế, anh ta tính toán ra tay với Lâm Vệ Sanh trước. .
Nhưng chuyện khiến Lâm Chung Quốc kinh ngạc nhất là, lần này con trai của anh ta lại phản kháng lại.
Dù dùng bao nhiêu biện pháp ép buộc, dụ dỗ, mềm yếu hay cứng rắn, đều không dùng cho đứa con trai này của anh ta được. Lúc này mới tức giận đánh cậu ta một trận.
Hơn nữa còn đánh đến nghiêm trọng.
Lâm Vệ Sanh không nói gì.
Ánh mắt Quý Trường Tranh sắc bén, giọng nói như dao: "Từ lúc cháu bị đánh đến ngày hôm sau ít nhất cũng đã hai mươi bốn tiếng đồng hồ, cháu có biết vì sao người Lâm gia không vào phòng thăm cháu, cũng không có ai đưa cháu tới bệnh viện không?”
Vừa dứt lời, Lâm Vệ Sanh lập tức ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy ánh mắt non nớt trong suốt của Lâm Vệ Sanh.
Quý Trường Tranh nhíu mày: “Cháu chưa từng nghĩ tới nguyên nhân là gì sao? Cha mẹ cháu không thương cháu, nhưng mà bọn họ đã nuôi dưỡng cháu mười ba năm nay là sự thật, mà mười ba năm này, cháu không thiếu ăn thiếu mặc, còn được đi học, thậm chí khi cháu thi rớt, bị đuổi khỏi trường học, cũng là cha cháu đi khắp nơi nhờ mọi người tìm quan hệ, lúc này mới có thể nhét cháu vào trường tiểu học quân đội học tập được."
Nói Lâm Chung Quốc và Lý Tú Cầm không thương Lâm Vệ Sanh, thì cũng không đúng lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận