[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 911: Ngày Thứ Chín Mươi Tám Xuyên Không 8

Chương 911: Ngày Thứ Chín Mươi Tám Xuyên Không 8Chương 911: Ngày Thứ Chín Mươi Tám Xuyên Không 8
Vừa nói xong. Lý Tú Cầm oan ức nói: "Chẳng phải ông mới là người dạy dỗ thằng ba sao? Tâm tư tình cảm của tôi đều đặt lên người Lan Lan, không phải ông không biết.
Nói đến Lâm Lan Lan.
Lâm Chung Quốc nhíu mày: "Lúc trước Quý Trường Tranh tới tìm bà làm gì?"
Này...
Lý Tú Cầm do dự chốc lát: "Chính là tới hỏi tôi, lúc trước tại sao không vào phòng coi thằng ba ra sao."
Nói tới đây, Lý Tú Cầm lại cảm thấy tủi thân: "Tôi cũng muốn tới xem mà, nhưng mà Lan Lan nói, thằng ba rất tức giận, còn mắt tôi cút đi, tránh xa thằng bé ra."
"Nên lúc đó tôi mới đứng ngoài cửa trông coi thằng bé."
Đến lúc này, cô ta vẫn thực sự không nhận ra bản thân đã sai ở đâu.
Lâm Chung Quốc nổi giận định giơ tay tát Lý Tú Cầm một lại, nhưng cuối cùng vẫn cố kị đang ở bên ngoài.
Chính là Lâm Lan Lan khiến cô ta xuất hiện ảo giác sai lầm, hơn nữa còn nói hết tin tức ở nhà của Lâm Vệ Sanh truyền đến bên tai Lâm Chung Quốc.
Giọng nói của anh ta lập tức nâng cao: "Bà nói, lúc bà nhắn tôi bảo thằng ba vẫn tốt, là để Lâm Lan Lan tới xem xét sao?"
Vừa nghe đã hiểu ý nghĩa của chuyện này.
Nhưng mà Lâm Chung Quốc thì khác, anh ta đã lăn lộn trong giới kinh doanh bao năm.
Lý Tú Cầm yếu ớt ừ một tiếng: "Tôi đâu biết phải làm thế nào đâu? Nên đã để Lan Lan xem sao."
Hoặc là nói, cô ta vẫn chưa ý thức được, mọi sai lầm đều là do Lâm Lan Lan. "Đồ ngu!"
Sẽ khiến anh ta trở thành trò cười mất.
Anh ta hít một hơi thật sâu nói: "Tôi thấy bà ăn đến ngu luôn rồi."
Có không ít người đang hóng hớt vây xem.
"Cho nên tôi mới ở ngoài cửa trông coi thằng ba, nửa bước không rời."
Trong nhà bọn họ, luôn luôn là anh ta đóng vai phản diện, mà Lý Tú Cầm lại đóng vai người tốt.
Lý Tú Cầm không ngờ chồng mình lại tức giận như vậy, cô ta vẫn không hiểu rõ, lắc đầu nói: "Tôi còn chưa bước vào phòng thằng bé được thì nấu thế nào được đây?"
"Tôi kêu bà truyên tin cho tôi, xem Vệ Sanh có sao không? Đây là cách bà truyền tin cho tôi sao? Tôi kêu bà nấu ăn cho Vệ Sanh, bà có nấu không?"
"Phàm là thằng bé vừa ra ngoài là tôi biết ngay."
Lại là dáng vẻ như thế này.
Rước một bà vợ cực kỳ ngu dốt về nhà mà.
Cưới phải một bà vợ ngu dốt.
Anh ta hổn hển giơ tay lên, sau đó lại thu về, rồi tát một cái thật mạnh lên mặt mình: "Ai biểu năm ấy mày thấy sắc nổi lòng tham này!"
"Chung Quốc, ông đừng tự đánh mình mà, ông nói cho tôi biết tôi sai ở đâu đi, tôi có thể sửa mà?"
Lâm Chung Quốc: '..."
Lâm Chung Quốc đã nghe những lời này của Lý Tú Cầm trên dưới chục lần rồi.
Anh ta mệt mỏi, cực kỳ mệt mỏi, anh ta không chỉ mệt mỏi vê thể xác mà còn cả tinh thần.
Những năm qua, anh ta từng bước làm việc, nịnh nọt trong ngoài, bên ngoài thì lăn lộn làm việc, bên trong còn phải phụ trách nuôi dưỡng con cái. Phụ trách bảo vệ cái mối quan hệ.
Thành thật mà nói, anh ta thực sự mệt mỏi lắm rồi.
Nhìn thấy một người vợ xinh đẹp nhưng không có đầu óc như vậy, anh ta xoa xoa lông mày, ước gì có thể tự tát chết mình.
Tại sao năm đó anh ta lại cưới cô ta chứ.
Anh ta không rõ.
Nhìn thấy Lâm Chung Quốc im lặng không nói gì, chỉ ôm áo khoác dựa vào tường, trong lòng Lý Tú Cầm lập tức thấy lo sợ bất an.
"Lần sau tôi sẽ không làm vậy."
"Chung Quốc, lần sau khi tôi đã hứa với anh chuyện gì thì nhất định sẽ tự mình làm mà."
"Sẽ không để người ngoài làm nữa."
Lý Tú Cầm đã hứa với Lâm Chung Quốc lời này hàng chục lần rồi.
Anh ta sẽ không tin nữa.
Anh ta nhéo vào vùng giữa hai lông mày đang nhức nhối đến mức sắp nổ tung: "Bà mau im miệng lại cho tôi."
"Đi theo tôi... "
Đầu óc anh ta đau đớn kinh khủng, nhưng không thể không quay trở về.
"Cùng tôi đến bệnh viện, đưa thằng ba về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận