[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 912: Ngày Thứ Chín Mươi Tám Xuyên Không 9

Chương 912: Ngày Thứ Chín Mươi Tám Xuyên Không 9Chương 912: Ngày Thứ Chín Mươi Tám Xuyên Không 9
Từ trong miện thằng cả bọn họ đã biết được thằng ba đã qua cơn nguy kịch.
Việc đầu tiên họ phải làm bây giờ là đưa thằng ba về nhà.
Chuyện này là lỗi của người làm cha mẹ như bọn họ.
Lý Tú Câm nghe Lâm Chung Quốc dặn dò, vô thức gật đầu: "Được thôi, tôi nghe ông hết."
Sau đó, cô ta lại hơi do dự: "Vậy Lan Lan phải làm sao bây giờ? Con bé vẫn đang ở nhà chờ tôi đó."
Vừa nói xong.
Cuối cùng Lâm Chung Quốc cũng không nhịn được nữa, nổi giận gầm lên với Lý Tú Cầm: "Phải làm gì? Phải làm sao? Cứ để nó chết ở đó đi!"
Lý Tú Cầm không hiểu tại sao Lâm Chung Quốc lại đột nhiên nổi giận như thế.
Đối với Lâm Lan Lan mà nói.
Chỉ lặng lẽ theo Lâm Chung Quốc tới bệnh viện.
Trong đầu cô ta không ngừng lặp lại cảnh Quý Trường Tranh tới tìm cô ta lúc trước.
Lâm Lan Lan đang yên tĩnh ở nhà chờ tin tức, giọng như con kiến đang bò trên chảo dầu đang sôi.
Thậm chí, còn không dám quay về nhà.
Khoảnh khắc cô ta nhìn thấy Quý Trường Tranh xuất hiện trước mặt mình, cô ta chỉ bị dọa sợ thôi ư?
Lập tức khiến cô ta sững người trong chốc lại, cuối cùng cũng không dám nói năng gì nữa.
Phải làm gì đây?
Mà một nhân vật cấp cao hàng đầu như thế lại đột ngột xuất hiện trước mặt con bé. Chỉ để hỏi cô ta một câu: "Lúc Lâm Vệ Sanh xảy ra chuyện, cháu đang làm gì?"
Quý Trường Tranh chính là người mà cô ta sợ nhất trong cuộc đời mình.
A, không phải giết chết con bé.
Cô ta chỉ biết lúc đó bản thân bị dọa sợ đến ngu đần, trong đầu chỉ nghĩ tới sự xuất hiện của Quý Trường Tranh.
Có phải Quý Trường Tranh lại muốn giết chết cô ta hay không.
Lâm Lan Lan đã quên mất, lúc đó bản thân đã trả lời như thế nào rồi.
Là để cô ta sống không bằng chết.
Từ đầu đến cuối, cô ta trong mắt Quý Trường Tranh chỉ như một con giun mọt mà thôi.
Đây chính xác là những gì Quý Trước Tranh đã làm ở kiếp trước, báo thù Lâm Lan Lan đến nỗi không có nhà để về, thậm chí còn không xuất hiện trước mặt cô ta.
Sau đó anh ta sẽ lạnh lùng bàng quang nhìn kết cục của con bé, rồi rời đi mà không nói một lời nào.
Rơi thành một vũng máu thịt.
Bởi vì, cô ta không xứng.
Cắt đứt toàn bộ vây cánh xung quanh con bé, để cô ta rơi từ trên trời cao xuống.
Cô ta chỉ như một con giun đang quẳn quại trên mặt đất, khi đè bẹp chết cô ta, Quý Trường Tranh còn cảm thấy dơ bẩn.
Lâm Lan Lan không thể tưởng tượng được, khi đó bản thân đã trả lời Quý Trường Tranh như thế nào.
Cô ta chỉ biết là, ánh mắt đầy hàm ý khi Quý Trường Tranh rời đi: "Cháu thật sự chỉ mới năm tuổi thôi sao?"
Một câu nói bình thường, không có gì đặc biệt.
Nhưng lại dọa sợ Lâm Lan Lan đổ mồ hôi lạnh. Đây chính là Quý Trường Tranh sao?
Ánh mắt của anh vẫn sắc bén trước sau như một, khiến Lâm Lan Lan sợ hãi đến mức không thể làm gì.
Quý Trường Tranh đã rời đi được hai ngày, nhưng cô ta ký ức của cô ta vẫn không thể nào quên được tình cảnh ngày hôm đó.
Giống như một người sắp chết, cảnh tượng cái đầu bị chặt đứt cứ lặp đi lặp lại.
Về mặt tư tưởng và tinh thần, cô ta giống như bị lăng trì hết ngày này sang ngày khác.
Những ngày gần đây đã trôi qua như thế nào, không ai biết.
Lâm Lan Lan cảm thấy mình là một người bị mắc kẹt trong vỏ chăn, cô ta chỉ dám thò mặt ra bên ngoài, thậm chí cô ta còn không dám bước chân ra cửa lớn Lâm gia.
Bởi vì cô ta sợ một khi cô ta bước ra khỏi cửa.
Quý Trường Tranh có thể tới đây ngay lập tức, bắt cô ta đi mất!
Thế cho nên, hôm nay cô ta biết rõ, đây là ngày Lý Tú Cầm và Lâm Chung Quốc ra tù, là lúc tốt nhất để cô ý nhận lỗi và tạo ấn tượng tốt.
Tuy nhiên, cô ta không dám ra ngoài.
Cô ta sợ sau khi ra khỏi cửa thì sẽ chạm mặt Quý Trường Tranh.
Như vậy thì cô ta xong đời rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận