[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 917: Ngày Thứ Chín Mươi Chín Xuyên Không 5

Chương 917: Ngày Thứ Chín Mươi Chín Xuyên Không 5Chương 917: Ngày Thứ Chín Mươi Chín Xuyên Không 5
Đại đội Tiền Tiến.
Kiều Lệ Hoa tan làm ở công xã, sau khi thu dọn sạch sẽ điểm thanh niên trí thức, cầm một miếng thịt to bằng lòng bàn tay, lên núi tìm Trần Thu Hà.
Trần Thu Hà đang nấu ăn trong bếp.
"Dì Trần."
Trần Thu Hà nghe được tiếng động, thò đầu ra ngoài: "Là Lệ Hoa à."
Kiều Lệ Hoa gật đầu, đẩy cửa sân đi vào, dứt khoát đưa miếng thịt kia cho bà ấy, tươi cười nói: 'Hôm nay con được đại đội công xã thưởng cho một mớ thịt, con đến đây hợp tác với dì."
Kể từ khi cô ấy tiếp quản công việc từ đại đội bộ từ trong tay Thẩm Mỹ Vân, thì cũng bảy tỏ lòng biết ơn đối với người nhà Thẩm Mỹ Vân.
Ngày thường bất cứ khi nào có thời gian rảnh, cô ấy đều tới đây thăm hỏi Trần Thu Hà, Thẩm Hoài Sơn.
Chỉ có thể nói người làm mẹ mỗi khi nghĩ tới con gái mình, càng nghĩ càng muốn tham lam hơn.
Trần Thu Hòa đột nhiên rơi vào hoảng hốt: "Nếu Mỹ Vân có thể ở gần chúng ta, thì có thể thường xuyên về nhà ăn cơm giống như con rồi." Con người luôn tham lam như vậy đấy.
Sau này, con gái lập gia đình, chỉ cần con bé sống tốt là tốt rồi.
Chỉ cần thoát khỏi liên quan tới gia đình bọn họ, mọi chuyện đều sẽ ổn.
Khi trong nhà gặp chuyện không may, Trần Thu Hà trăm phương ngàn kế nghĩ cách để Mỹ Vân được gả ra ngoài.
Bây giờ, con gái sống rất tốt, nhưng nghĩ tới con gái lại sống xa như thế, mỗi lần về nhà đều không dễ dàng gì. Nhìn thấy Kiều Lệ Hoa như vậy.
Trần Thu Hòa cũng hiểu chuyện này, nhưng bản thân mỗi khi nhìn thấy cô gái bằng tuổi con giá mình, thì lại nhớ tới cô con gái nhà mình.
Kiều Lệ Hoa nghe Trần Thu Hòa nói thế, cô ấy cười nói: "Dì ơi, Mỹ Vân sống cũng không xa mà, trong thành phố, nếu cô ấy muốn trờ về, thì nhất định sẽ chờ bé con nghĩ hè là trở về rồi, chẳng phải sao?"
Đây là sự thật.
Nhưng cuộc sống chính là như thế, cho tới bây giờ đều không có chuyện gì hoàn mỹ hết.
Kiều Lệ Hoa mím môi cười, nhưng không trả lời, hiển nhiên không đồng ý.
ebookshop.vn
"Lần sau con tới đừng mai gì tới đây nữa nhé."
Kể từ khi Mỹ Vân không ở nhà, Kiều Lệ Hoa thỉnh thoảng lại tới nhà thăm hỏi, hơn nữa mỗi lần đều không đi tay không.
Bà ấy cười cười: "Con nói đúng."
Khi hai người đang nói chuyện, Thẩm Hoài Sơn trở về, mang theo hộp dụng cụ y tế, người luôn luôn ổn trọng như ông ấy, lần đầu tiên chạy như một đứa bé.
Tính toán thời gian, nhiều nhất một tiếng đồng hồ mấy người Mỹ Vân mới tới nơi.
Bà ấy đang nghĩ tới con gái mình, thế nhưng giấc mộng này lại thành sự thật rồi?
Vừa dứt lời, Trần Thu Hà ngây người chốc lát: "Không đúng, sao Mỹ Vân lại về đột ngột như thế chứ?"
"Mỹ Vân sắp về tới rồi, còn dẫn theo hai ông bà sui gia về cùng nữa."
Thẩm Hoài Sơn nhanh chóng cất hộp thuốc đi, đi ra vườn hái rau, không quên giải thích: "Con bé Mỹ Vân kia định làm chúng ta bất ngờ, kết quả Trường Tranh sợ con bé dọa sợ chúng ta, cho nên sau khi Mỹ Vân xuất phát, đã gọi điện thoại tới đại đội bộ thông báo cho tôi." "Thu Hà Thu Hà, mau nấu cơm đi."
Trần Thu Hà nhất thời luống cuống không biết làm sao: "Đứa nhỏ này muốn cho chúng ta bất ngờ, hay là muốn dọa chúng ta vậy?"
Còn dẫn ông bà sui gia tới đây.
Đúng thật là...
Kiều Lệ Hoa cười cười: "Được rồi, dì Trần, lúc đầu dì muốn Mỹ Vân trở vê mà, dì muốn có cái gì thì có cái đó rồi đấy, chẳng phải Mỹ Vân đã về rồi sao?"
"Nhanh lên, nếu đã trở về, phải nhanh chóng làm cơn thôi."
"Để con giúp dì một tay."
Lần này Trần Thu Hà cũng không cự tuyệt, chủ yếu nếu Mỹ Vân và Miên Miên trở về, thì đều là người một nhà.
Nhưng Mỹ Vân lại đưa cha mẹ chồng con bé tới đây, đây là lần đầu tiên hai ông bà sui gia tới nhà đó.
Tất nhiên không thể chậm trễ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận