[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 936: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Ba Xuyên Không 4

Chương 936: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Ba Xuyên Không 4Chương 936: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Ba Xuyên Không 4
Giơ tay lên liềm rơi xuống, một bó lúa mì lớn lập tức bị cắt xong.
Bí thư chi bộ vẫn tiếp tục: "Bữa sáng tôi đã thống nhất để cho vợ nhà tôi làm, chúng tôi vì muốn thuận tiện nên đã hấp bánh, một người hai cái bánh lớn, một vại nước đậu xanh trắng men, mọi người làm việc trước, thức ăn muộn một chút nữa sẽ tới."
Có đồ ăn mọi người cũng lại càng ra sức, không cần trong nhà nấu cơm mà cũng được ăn?
Còn có thể tiết kiệm được nửa cân gạo, đây là chuyện thật tốt.
Đang lúc mọi người ra sức, bí thư chi bộ đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân: "Thanh niên tri thức Thẩm, cháu lại đây."
Thẩm Mỹ Vân đang bó lúa mì cùng Ngân Hoa.
Nghe được bí thư chỉ bộ gọi cô, cô nhất thời buông cỏ gai trong tay xuống, đầu đầy mồ hôi đi về phía bí thư chỉ bộ.
"Bí thư chỉ bộ, ngài tìm cháu."
Ông ấy giao cho Thẩm Mỹ Vân một nhiệm vụ mới.
"Trước tiên lấy lương thực nhà bác ra ứng trước. Vừa vặn cháu cũng hỗ trợ bà ấy đi."
Chỉ là bà Hồ bây giờ hơn sáu mươi tuổi, tay chân bất tiện nên lúc này mới không cho các bà ấy tới.
Không thiếu nguồn lao động khoẻ, có già có trẻ.
Giai đoạn thu hoạch, toàn bộ bên trong đại đội phàm là người có thể cử động, cơ bản đều làm việc ở dưới ruộng.
"Cháu qua đó, kêu gọi những người già khác trong nhà không đi thu hoạch đến nhà bác, để cho các bà ấy cùng nhau hỗ trợ nấu cơm sáng. Đồ ăn cho một trăm người không dễ làm, vất vả cho các cháu một chút." "Thanh niên tri thức Thẩm, cháu trở về một chuyến, chuyển lời bác nói cho vợ bác, để bác gái Hồ của cháu làm theo lời bác nói."
Chỉ có thể nói, không hổ là sống với nhau mấy chục năm, bà ấy vẫn hiểu rõ bạn đời của mình nhất.
Cô là một khối gạch, chỗ nào cần chỗ đó chuyển.
Lúc cô đến nhà bí thư, nghĩ cũng không cần bí thư chi bộ dặn dò cô, bà Hồ hẳn cũng đã bắt đầu bận rộn.
Thẩm Mỹ Vân đals một tiếng, cô gật đầu, lau mồ hôi: "Được, bây giờ cháu về ngay."
Quả nhiên, Miên Miên vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân.
Mọi người ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất hỗ trợ hái rau.
Người khác còn chưa chú ý tới Thẩm Mỹ Vân, Miên Miên là người đầu tiên phát hiện, tiếng bước đi của mẹ cô không giống với những người khác.
Hơn nữa điều làm cho Thẩm Mỹ Vân bất ngờ chính là, trong nhà còn có ông Quý và bà Quý, thậm chí Miên Miên cũng tới.
"Mẹ ơi!"
Thế cho nên loại bếp lớn này, hai người thật ra đều không biết dùng.
Bà Quý có hơi ngượng ngùng: "Mẹ và ba con giằng co thật lâu mới miễn cưỡng nhóm bếp lên, chỉ là chưa nhóm được một lúc đã tắt."
Miên Miên: "Ăn một quả trứng gà, uống một cốc sữa yến mạch. Là ông nội nấu cho con."
Thẩm Mỹ Vân ôm cô bé, hôn lên trán con gái: "Ăn sáng chưa?"
Bọn họ bên đó đều dùng bếp than, hơn nữa trong nhà còn có bảo mẫu, thật ra trong nhà bọn họ đã lâu không tự nhóm bếp.
Cô bé ném đậu đũa trong tay, chạy về phía Thẩm Mỹ Vân.
Lại nói tiếp tuy bọn họ biết nấu cơm, nhưng không biết nhóm lửa loại bếp lớn này, nói ra sẽ làm cho người tôi chê cười. Ngược lại ông Quý so với vợ mình còn thuần thục hơn một chút, ít nhất ông ấy biết luộc trứng gà cho đứa nhỏ, còn đun nước nóng pha một cốc sữa yến mạch.
Vốn bọn họ còn nói đang làm chút đồ ăn khác, kết quả, bếp lò kia không dễ dùng, đã nhóm lửa rất lâu cũng không thể dấy lên chút lửa.
Cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
Bà Quý còn muốn đi mua chút đồ ăn cho xong chuyện, nào ngờ đi đến đại đội cũng không thấy ai bán đồ ăn.
Cho đứa nhỏ ăn no là tốt rồi, hai người bọn họ đói một bữa cũng không có gì, nhưng chuyện này không giống, bọn họ lo bọn Thẩm Mỹ Vân không có đồ ăn nên mới xuống xem tình hình thế nào.
Vừa vặn gặp được bà Hồ đi gọi người tới hỗ trợ nấu cơm, ông Quý và bà Quý suy nghĩ một chút, hai người bọn họ cũng là người, không biết dùng bếp lò kia nấu cơm, nhưng nhặt rau gì gì đó đều biết.
Cũng không thể làm phế vật được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận