[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 938: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Ba Xuyên Không 6

Chương 938: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Ba Xuyên Không 6Chương 938: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Ba Xuyên Không 6
Không ngờ đến cuối cùng lại là ông Quý tiếp nhận công việc này: "Để tôi."
Nói xong. tất cả mọi người vây quanh ông ấy.
Ông Quý: "Tôi thử một chút, không được thì đổi người"
Nói xong, ông ấy lập tức chui xuống dưới đòn gánh, chất lên hai rổ bánh, lắc lư một chút, sau đó ổn định bước chân.
"Mỹ Vân, con dẫn đường cho ba."
Thẩm Mỹ Vân đấp một tiếng, cô cũng không rảnh tay, lưng đeo một cái túi, bên trong là một chồng chén, lúc này cũng không cần câu nệ nhất thiết phải là mỗi người một cái chén.
Mà là tất cả mọi người dùng bát giống nhau, mười cái là đủ dùng.
Chỉ là đi chưa được hai bước, Chu Vệ Dân cùng Trần Tam lập tức đi tới, một người gánh một đòn gánh không, hai người hiển nhiên là mới từ bên phơi cốc tràng tới, gánh vê một gánh lúa mì, ở trong ruộng cũng không dùng đến gánh này.
Lời này còn chưa dứt, đã bị Quý bà nội vạch trần: "Với cơ thể này của ông, lúc còn trẻ chỉ biết học hành, biết gánh gì cái này? Ông đùa tôi hả?"
Mọi thứ được sắp xếp thỏa đáng.
Thấy ai cũng nhẹ nhàng nhận lấy, ông Quý di chuyển thân thể, hâm mộ nói: "Vẫn là tuổi trẻ tốt hơn."
Đó mới là phiền toái.
Sau khi có hai người bọn họ tiếp nhận, ông Quý cũng thở phào nhẹ nhõm theo, trụ một lúc cũng được, nhưng nếu đi lâu quá, sợ sẽ trượt chân ngã một cái, mất mặt thì thôi, nhưng trọng điểm là làm mất khẩu phần ăn của mọi người.
"Lúc còn trẻ tôi cũng có thể gánh được nhiều như vậy."
"Bí thư chi bộ bảo chúng tôi mang thức ăn tới." Bà Hồ nhịn không được nói với Thẩm Mỹ Vân, xoa xoa lỗ tai: "Tình cảm ba mẹ chồng cháu thật tốt."
Ông Quý mang sắc mặt ngượng ngùng: "Không thể để cho tôi ra oai một chút ở trước mặt dân làng sao?”
Mắt thấy hai ông bà lại cãi nhau.
Ông Quý cả đời đều là một thư sinh văn hay chữ tốt.
Sau khi nói xong chuyện phiếm này, Thẩm Mỹ Vân cũng đi theo vào trong ruộng, lúc này đã hơn bảy giờ sáng.
Thẩm Mỹ Vân mím môi cười: "Ân ái cả đời."
Cô nói xong lời này bà Hồ cũng nhịn không được hâm mộ.
Một người dám nói, một người cũng sẽ nhẫn nhịn, cãi thì cãi nhưng cũng không mang ý tức giận chút nào.
Sắc trời hoàn toàn sáng lên.
Bánh hấp lương khô không tính là ngon, ăn vào còn có chút gai gai ở cổ họng, thế nhưng tất cả mọi người đều đói bụng, lúc này lại bất chấp những thứ khác.
Lúa mì thì không ướt, nhưng làm người tôi sợ muốn chết.
Tầng mây mây đen dày đặc kia, giống như đùa giỡn vậy, một lúc thì nhỏ vài giọt, một lúc lại nhỏ thêm vài giọt.
Nhưng lúa mì trong ruộng, còn có một nửa chưa cắt xong.
Bí thư chỉ bộ ho khan thở dài, bảo người đổi ca tới ăn cơm.
Tính từ lúc bọn họ bắt đầu thu hoạch, đã qua gần năm tiếng.
Ngay cả Thẩm Mỹ Vân cũng làm theo, ăn một miếng, lại uống một chén nước đậu xanh, nhưng phần lớn là nuốt không vô.
Sau bữa sáng.
Bí thư chi bộ ngẩng đầu nhìn trời, vẫn cảm thấy không đúng lắm:"Mọi người cố gắng, tranh thủ cắt hết một hơi rồi về." Đám mây kia giống như sắp trôi về phía Tây, hơn nữa kiến trên mặt đất toàn bộ đều đang chuyển nhà.
"Tôi luôn cảm thấy sắp có mưa to."
Lời này vừa nói, trong lòng mọi người rùng mình.
"Bí thư chi bộ, hôm nay trời mưa cũng là chuyện của trời thôi, chúng tôi ở đây làm sao có thể quản được?"
"Đây là sự thật."
"Vậy cũng có thể cắt bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."
*
Bên ngoài Công xã Thắng Lợi, từng chiếc xe tải lao qua, hướng về những con đường nhỏ ở mọi hướng.
Quý Trường Tranh đang lái xe, sau khi nhìn thấy đội ngũ phía sau qua kính chiếu hậu, thân là vị trí đầu xe, anh dừng xe ở cửa đại đội công xã Thắng Lợi.
Xe ầm ầm dừng lại, tất nhiên khiến cho đại đội chú ý.
Một vị tiểu cán sự vừa nhìn thấy cái kia màu xanh lá cây xe tải, cùng với đặc thù biển số xe về sau, lập tức hướng văn phòng chào hỏi,'Chủ nhiệm Lưu, chủ nhiệm Lưu mau ra đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận