[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 945: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 4

Chương 945: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 4Chương 945: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 4
Lại mang lạp xưởng dê, lạp xưởng heo, lạp xưởng cá năm ngoái còn chưa ăn hết ra, đương nhiên một số đón đã được Miên Miên gói vào bên trong túi.
Đống lương thực này cơ bản là đủ ăn khoảng một tuần.
Cô ước chừng đoán xem mức độ lũ lụt như thế nào, chừng một tuần hẳn là có thể trở về đi.
Những thứ này cũng nhét vào đây.
Nhìn thấy bát trượng trên bếp, thật sự là quá lớn, cái này không dễ lấy, cô vào nhà sờ soạng lấy một cái nồi thép tinh ra từ trong tủ năm đấu, một cái nồi thép tinh lại sợ không đủ.
Cô lại câm một cái nồi nhỏ, lúc cô còn làm thanh niên tri thức ở điểm thanh niên tri thức, cô có dẫn theo Miên Miên đi qua công ty cung cấp tiêu thụ mua cái nồi này.
Theo lý thuyết kích cỡ hai cái nồi này chênh lệch không nhiều lắm.
Thẩm Mỹ Vân lập tức cất cả hai cái nồi đi, đương nhiên trong nồi cũng tận dụng để bỏ đồ như muối, những vật dụng hàng ngày.
"Được rồi, vậy là đủ rồi."
"Chị dâu chỉ lấy những thứ này, hình như vẫn thiếu, chị có lấy chiếu hay không?"
"Không cần, chị cột vào cái giỏ này, tôi mang lên luôn một thể."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Có, nhưng để tôi tự cầm là được rồi."
Anh tôi thấy không ít người lúc đến hang động, đều mang theo chiếu trúc.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, cầm hai cái chiếu, bốn cái ga giường ra cùng nhét vào.
Mãi đến đồ khi chất đầy hai giỏ, lúc này cô mới nói: "Làm phiền anh rồi."
Thật sự là không thể, đến lúc đó sẽ bị gán mác cá biệt qua loa tắc trách.
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, đưa mắt nhìn đối phương sau khi rời đi, lại nhìn căn phòng đầy đồ vật, cô suy tư một chút: "Miên Miên, có thể dọn hết đi không nhỉ?"
Rốt cuộc cô vẫn rất luyến tiếc, toàn bộ đồ vật trong phòng này sắp bị một cơn đại hồng thủy chà đạp cuốn trôi.
"Vậy chị dâu, tôi chuyển đồ đến hang động trước, các chị mau lên nhé, đừng làm chậm trễ thời gian."
Thẩm Mỹ Vân cũng do dự thật lâu mới quyết định: "Dọn hết đi, trước khi ra cửa mẹ sẽ khóa chặt cửa lại."
"Mẹ, mẹ có muốn dọn đi hết không?"
Nếu dọn hết đồng đồ này đi, rất dễ dàng bại lộ.
Miên Miên: "Có thể."
Ít nhất đến lúc đó người từ bên ngoài sẽ nhìn không ra.
Thẩm Mỹ Vân xoa xoa mặt cô bé: "Vất vả cho Miên Miên nhà tôi và cái túi rồi."
Chờ sau khi thu xong những thứ này.
Miên Miên đi vào các phòng, bàn tay nhỏ bé vung lên, toàn bộ đồ vật ở những nơi cô bé đi qua đều bị thu lại, kể cả tủ quần áo, tủ năm đấu, cái đài, bát tiên bàn, quần áo chăn mần, nồi niêu xoong chảo trong phòng bếp, bình dưa muối, tủ chén, ớt bắp hay bỏng gạo treo ở trên cửa sổ, dường như chỉ cần là thứ có thể dọn đi, toàn bộ đều được cô bé cất vào bên trong túi.
"Được ạ.
Miên Miên thở phào một cái: "Túi nói nó ăn no rồi."
Nếu quả thật đến ngày rút nước, đến lúc đó cô sẽ để cho ba mẹ đi vào trước, những người khác vào sau cùng.
Miên Miên mím môi cười lắc đầu: "Con cũng muốn có thể giúp được mẹ."
Ý tứ của lời kia, Thẩm Mỹ Vân hiểu, cô nắm tay Miên Miên, sau khi khóa từng lớp cửa các phòng riêng thì nắm chặt chìa khóa.
Lại nhìn thoáng qua vườn rào có nhiều hoa nở rộ, khe khẽ thở dài: "Không biết lúc trở về, những thứ này còn ở đây hay không?”
Miên Miên nào biết được, cô bé lắc đầu.
"Mẹ, mau mang theo gà con, đưa bọn chúng đến hang động đi."
Đứa nhỏ không biết sầu não là gì, còn cực kỳ tò mò hứng thú đối với hang động sắp tới.
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, dùng dây thừng buộc hai con gà mái, một con gà trống nuôi trong nhà lại, một tay nắm dây thừng một đầu kia.
Một tay còn không quên nắm chặt tay Miên Miên.
Chỉ là, lúc muốn rời đi nhìn thấy bên trong ruộng, trên ruộng rau vẫn còn cà chua đỏ cà chua xanh, cô khẽ cắn môi.
"Miên Miênđợi mẹ một phút."
Cô thực sự là một người tằn tiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận