[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 952: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Năm Xuyên Không 3

Chương 952: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Năm Xuyên Không 3Chương 952: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Năm Xuyên Không 3
Trong nháy mắt khi hang động bị mở ra, mưa to bên ngoài lập tức dội ngược vào, nơi trước cửa hang động với tốc độ mắt thường có thể thấy đã nhanh chóng bị ướt.
"Còn ai nữa không?"
Quý Trường Tranh cõng người: "Bọn họ ở phía sau, đang đến."
Sau khi anh đi vào, nhanh chóng dìu ông Tứ ngồi ở bên cạnh đống lửa, sắc mặt ông Tứ đã trắng bệch.
Anh thả người xuống. Thẩm Hoài Sơn lập tức đi tới: "Thay quần áo trên người ông ấy đi. Nước gừng đường đỏ lúc trước mọi người nấu đâu? Mau đút cho ông ấy một chén."
May mắn là Mỹ Vân lúc trở về thu dọn đồ đạc cũng mang hòm thuốc của ông ấy tới.
Đương nhiên, mọi người ở đây cũng cảm thấy may mắn vì lúc này có bác sĩ Thẩm ở đây.
Dưới sự sắp xếp đâu vào đấy của Thẩm Hoài Sơn, ông Tứ uống một chén nước gừng đường đỏ, trên người rất nhanh đổ mồ hôi nóng.
Nghe bí thư chi bộ nói như vậy, ông Tứ nước mắt lã chã, một chữ cũng nói không nên lời.
"Các người - - không nên cứu tôi..."
Bí thư chi bộ nghe nói như thế, ông ấy trầm mặt đi tới: "Anh Tứ, lời này tốt nhất ông nên ít nói lại. Năm 1920 có ôn dịch, ông không chết, ba năm đói kém ông không chết, bây giờ có lũ đại hồng thủy thì ông sợ cái gì? Chắc ông quên rồi, lúc còn trẻ ông còn đi giết giặc, người ngay cả giặc cũng không sợ như ông có thể sợ cơn đại hồng thủy này sao?"
"Tôi đã tám mươi ba, còn sống thì không thể làm việc, còn lãng phí lương thực, lãng phí nhân lực đi cứu ta, các người làm vậy để làm gì?" Giọng nói của ông ấy có chút bất đắc dĩ.
Ông Tứ không phải sợ cơn đại hồng thủy này, ông ấy sợ chính mình liên lụy bọn họ.
Sắc mặt cũng hồng hào lên, không còn trắng bệch như trước nữa.
Ông ấy vừa nói xong, Tiểu Khoai Tây kinh hỉ ngẩng đầu: "Thật sao?"
Ông Tứ nhìn số tiền kia, đột nhiên nói không ra lời.
Sau một lúc lâu, ông ấy nhìn Tiểu Khoai Tây non nớt gầy yếu: "Nếu lần này chúng ta có thể vượt qua, cháu dọn qua đây ở với ông đi."
Ông ấy chỉ cúi đầu, cả người run rẩy, Tiểu Khoai Tây len lén đi tới, đưa túi vải ông Tứ đưa cho nó, lại đưa cho ông ấy: "Ông Tứ, tiền của ông."
Nó vui vẻ hoa chân múa tay ở hang động: "Cháu có ông nội rồi, con có người nhà rồi."
Ông Tứ đáp một tiếng, đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Khoai Tây: "Cháu không chê lão già này là được."
Tiểu Khoai Tây sao có thể ghét bỏ chứ?
Nó đã không có gia đình trong một thời gian dài.
Nó ở đây cũng không phải một mình nữa.
Nghe nói như thế, mọi người lại trầm mặc.
"Đầu không sao chứ?"
Rất nhanh phía sau là Trần Tam cùng Trần Ngũ, hai người nâng một cụ bà đi vào, tiếp theo đội phó theo Quý Trường Tranh cùng đi ra ngoài, cũng nâng một cụ già đi vào.
Hai người đều là người cô đơn, hôm nay coi như là tụ cùng một chỗ, nương tựa lẫn nhau.
Trân Tam đáp một tiếng: 'Lúc tôi đi, bà cụ muốn thắt cổ, may là bà ấy với không tới xà nhà, được chúng tôi kéo xuống."
Các xã viên trong hang động, nhìn thấy một màn như vậy đều chua xót lại thay bọn họ vui vẻ.
Bí thư chỉ bộ ngược lại có tâm trạng rất tốt: 'Mọi người an toàn trở về là được."
Ông ấy nhìn về phía bà cụ: "Bà chị à, lũ nhấn chìm chị không chết, thắt cổ cũng không chết, vừa nhìn là biết chị đây chính là phúc lớn mạng lớn, về sau chỉ để hưởng không hết phúc khí."
Cụ bà kia cúi đầu gạt lệ không nói gì.
Bí thư chi bộ gọi bạn đời nhà mình tới, cũng chính là bà Hồ cầm một bộ quần áo sạch sẽ, đi thay cho bà cụ.
Lại cho bọn họ uống nước gừng đường đỏ.
Một phen lăn qua lăn lại này, cơ thể người già sao có thể chịu không nổi, tự nhiên lập tức mê man ngủ thiếp đi.
Nhưng đối với bí thư chi bộ mà nói, đây là chuyện tốt.
Ông ấy cầm loa lớn, triệu tập mọi người: "Hiện tại cuối cùng cũng đông đủ người, đây cũng là một trong những việc vui hôm nay. Năm đó giặc vào thôn cũng không thể lấy mạng những lão già như chúng tôi, bây giờ chỉ bằng một cơn đại hồng thủy còn muốn mạng của chúng ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận