[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 993: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Chín Xuyên Không 10

Chương 993: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Chín Xuyên Không 10Chương 993: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Chín Xuyên Không 10
Khi lời này được nói ra mọi người im lặng như ve sầu: "Nhưng khu đó cũng không có nhiều người, ngay cả mấy đứa nhỏ còn không dám đi."
Nghe nói chôn ở dưới đó còn có mấy đứa nhỏ Nhật Bản, đương nhiên cũng có không ít liệt sĩ.
Bọn họ không dám đi.
Sợ kinh động đến các anh hùng liệt sĩ, cũng sợ bị thứ phiên phức quấn lấy.
Lão bí thư chi bộ đứng lên: "Tôi đi!"
Ông ấy vào trong hầm ở nhà lấy ra moọt vò rượu ngon, rồi đeo một khẩu súng ngắn ở trên lưng.
"Đem toàn bộ người của đội sản xuất đến đây, một người cũng không được bỏ sót."
Nói xong, liền kéo người đến khu núi Tiểu Nam đó, lúc hai người Thẩm Mỹ Vân trở về vưa hay thấy được một màn như vậy.
Khi đến núi Tiểu Nam, ông ấy vung tay lên ra hiệu cho những người phía sau, tất cả mọi người liền dừng bước.
"Lão bí thư chi bộ muốn mang chúng tôi đi đến khu núi Tiểu Nam kia khai hoang."
Nhóm xã viên ở bên cạnh nói cô cùng đi.
"Đi xem thì sẽ biết."
Thẩm Mỹ Vân a một tiếng: "Kia không phải —— là vùng cấm địa của mọi người sao?" Bọn nhỏ đều lựa đường vòng mà đi, ngay cả động vật trong tổ sản xuất cũng không dám đến đó nữa mà.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, sau đó cùng đi theo đại đội, lão bí thư chi bộ đi ở phía trước trên lưng mang một khẩu súng ngắn, trong tay ôm một bình rượu mạnh.
"Xảy ra chuyện gì? Mọi người muốn đi đâu vậy chứ?"
Nói xong, liền hướng về đội sản xuất rồi nói: "Dập đầu!" "Các đồng chí liệt sĩ bạn bè thân yêu, tôi Trần Đức hôm nay dẫn đầu đội sản xuất đến đây đã làm phiền mọi người rồi."
"Đại đội đi đến đây gồm 183 người, bây giờ đang gặp phải hoàn cảnh lũ lụt và lương thực khốn khó nên đến lấy lại đất, mong mọi người hãy vì lớp trẻ mà đi khỏi đây."
Lão bí thư chi bộ nhìn về phía mảnh đất hoang kia, ông ấy mở bình rượu ra uống một ngụm lớn, sau đó bỗng nhiên phun một cái thật mạnh mẽ về phía mảnh đất hoang.
Lúc này, sát khí và tà khí của một cựu chiến binh đang toát ra trên người lão bí thư.
Lão bí thư cũng không có dừng lại mà tiếp tục dùng súng bắn lên trời ba phát súng đùng đùng đùng cứ thế vang lên.
"Đã làm phiền mọi người quá nhiều rồi, Trần Đức tôi sẽ chịu trách nhiệm về mọi việc, có chuyện gì thì mọi người cứ đến tìm tôi, ai dám tìm mấy đứa nhỏ, giết!!!"
Tất cả mọi người lập tức quỳ xuống, sau ba cái dập đầu xong, hành lễ cũng đã kết thúc.
Điều này khiến tất cả những người có mặt đều ngạc nhiên.
Bảo vệ 183 người phía sau mình.
Ông ấy có sợ những vùng đất hoang này không?
Họ dường như đã quên, khi còn trẻ, lão bí thư cũng từng đi lính, cũng từng ra chiến trường, giết người để sống sót.
Tuy nhiên, mọi ấn tượng trước đó, đều tan biến vào thời điểm này.
Ông ấy chưa bao giờ sợ hãi, chỉ là trước đây mọi người đều sống trong yên bình, nhưng giờ đây, khi đội sản xuất gặp khó khăn, ông ấy lại tự nguyện đứng lên.
Từ trước tới nay, lão bí thư luôn là người hiền lành, ngay cả lúc buồn bã nhất, cũng chỉ cau mày hút thuốc, dùng tẩu thuốc gõ gõ vài cái.
Đám khói bốc lên từ tay ông ấy là bằng chứng rõ ràng nhất. Yên lặng.
Yên lặng đến tột cùng.
Cuối cùng vẫn là lão bí thư tự mình phá vỡ sự im lặng, hét lớn: "Quật mộ!"
Lời nói vừa dứt, những thành viên phía sau đã chuẩn bị trước, cầm theo dụng cụ đi tới.
Hai giờ sau, gần như tất cả những ngôi mộ có thể nhìn thấy đều đã được di dời hết.
Những người còn lại cũng quay về lấy nông cụ và bắt đầu khai hoang.
Thành thật mà nói, Thẩm Mỹ Vân từ đầu đến cuối đều sốc, cô chưa bao giờ nhìn thấy một vị bí thư nào như vậy.
Sau khi lão bí thư hướng dẫn mọi người làm việc, sau một khoảng thời gian, vì thân thể không chịu nổi nữa, ông ấy đứng sang một bên lặng lẽ quan sát xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận