Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 10. Diệp Sở Sở hiếu thuận

Chương 10. Diệp Sở Sở hiếu thuận
"Mẹ, làm cơm nhanh đi, ở trên núi làm việc hơn nửa ngày, con sắp chết đói rồi." Lúc đám người còn đang kích động, Triệu Văn Thao thản nhiên nói.
"Được, sắp có ăn rồi, chờ mẹ tí." Mẹ Triệu cười híp mắt nhìn con trai nhỏ nói.
Ngay cảcha Triệu cũng thần sắc hòa hoãn liếc nhìn con trai nhỏ, cũng không biết có phải là ảo giác của ông hay không, ông luôn cảm thấy vận khí của con trai nhỏ vô cùng may mắn.
Trước kia lúc nhà nghèo rớt mồng tơi, cũng là hắn thỉnh thoảng bắt được một ít cá lớn, gà rừng về nhà ăn, hôm nay đi lên núi lại bắt được một con thỏ lớn trở về.
Những người khác đi lên núi cả ngày hái được chút nấm nhặt mấy quả trứng chim chứ không có gì hơn nữa.
"Chú, có phái chú còn hái quả dại nữa không?" Tam Nha giương mắt nhìn về phía cái giỏ nhỏ chú ôm trong ngực, nói.
"Đúng vậy." Triệu Văn Thao nói, cũng lấy không ít phúc bồn tử ra chia cho đám cháu.
Lại giữ lại cho cha mẹ hắn một ít, dẫu sao thứ quả này chua chua ngọt ngọt, cũng không thể ăn quá nhiều, chia xong còn dư lại mới đem vào trong phòng mình cho vợ hắn.
Diệp Sở Sở vô cùng bội phục, Văn Thao nhà cô thật sự quá có bản lãnh.
Vừa vào núi một chuyến mang một bó củi về không nói, lại còn mang thỏ rừng và quả dại, người đàn ông nhà ai có bản lĩnh bằng chồng cô chứ?
"Vợ, em nhìn anh như vậy làm gì." Triệu Văn Thao đóng cửa phòng lại, cười nói.
"Chồng em thật là có bản lĩnh." Gò má Diệp Sở Sở hồng hồng nói.
"Đây mà có bản lãnh? Vậy thì vợ xem đây là gì chứ?" Sau khi Triệu Văn Thao đổ hết phúc bồn tử còn thừa lại trong giỏ ra, lại lấy tám quả trứng gà rừng, nhướng mày cười nhìn vợ hắn mà nói.
"Cái. . . Cái này ở đâu ra?" Diệp Sở Sở trợn mắt há mồm nói, ở đâu ra nhiều trứng gà như vậy?
"Đương nhiên là lên núi nhặt được rồi, hôm nay anh may mắn hơn ngày thường rất nhiều." Triệu Văn Thao cười nói: "Trong lòng anh suy nghĩ vợ cũng không có gì ăn, nghĩ đi nghĩ lại thì thấy một ổ trứng gà rừng này. Vợ ơi, em nói em có phải phúc tinh chuyển thế hay không? Anh nghĩ đến em thì gặp nhiều trứng gà như vậy."
Diệp Sở Sở đỏ mặt nói: "Anh. . . anh đừng trêu em."
"Không trêu em, thật sự nhớ em mà." Triệu Văn Thao nói.
Ban ngày, Diệp Sở Sở cũng không dám nói chuyện xấu hổ này với hắn, bèn nói sang chuyện khác: "Trứng này làm gì?"
"Dĩ nhiên ta giữ lại mình ăn, đã chia một con thỏ lớn như vậy rồi còn gì." Triệu Văn Thao nói như lẽ đương nhiên: "Buổi chiều anh vẫn không đi làm, sẽ ở nhà, bảo mẹ luộc cho anh, anh giữ trong phòng chờ em về ăn."
"EM không đói bụng, anh bảo mẹ nấu xong, giữ cho cha và mẹ một nửa, còn lại một nửa thì anh ăn đi." Diệp Sở Sở nói.
Triệu Văn Thao cười nhìn nhìn vợ yêu, trong mắt đều là vẻ thỏa mãn: "Đói bụng ai cũng không thể để vợ anh đói bụng, chờ em trở lại, buổi tối chúng ta cùng ăn."
Diệp Sở Sở bị ánh mắt này của hắn làm cho ngượng ngụng: "Em đi ra ngoài phụ mẹ."
"Không cần, bên ngoài có nhiều người như vậy mà." Triệu Văn Thao nói.
"Vậy em đi rửa trái cây." Diệp Sở Sở liền nói.
Triệu Văn Thao cười ôm cô vào trong ngực, nói: "Sao đột nhiên xấu hổ như vậy chứ?"
Sắc mặt Diệp Sở Sở sắc đỏ rực, vội vàng nhìn cửa một chsut, cũng may cửa đã đóng, nhưng mà cửa sổ còn chưa đóng, Thiết Đản ở bên ngoài ló đầu vào, nói: "Chú thím nhỏ, bà nội kêu ăn cơm!"
"Tới ngay." Diệp Sở Sở lập tức nhảy ra khỏi ngực Văn Thao, luôn miệng nói.
"Ha ha." Thiết Đản cười một tiếng, liền chạy về.
Sau đó chờ hai vợ chồng bọn họ tới dùng cơm, đám người đều sẽ đưa mắt quan sát bọn họ mấy lần.
Diệp Sở Sở cực kỳ có lỗi, mà Triệu Văn Thao thì mặt mũi bình tĩnh
Mặc dù trong phòng bếp còn có một con thỏ, nhưng mà mẹ Triệu đã có thói quen tiết kiệm.
Bởi vì bây giờ mặc dù cũng mệt mỏi, nhưng sau mùa thu hoạch còn mệt mỏi hơn.
Dĩ nhiên thu hoạch sẽ vui sướng, tất cả thành quả của một năm đều ở đây, nếu có thể thu được sao không vui chứ? Nhưng cũng sẽ rất mệt mỏi.
Cho nên mẹ Triệu đã quyết định xử lý con thỏ này thế nào rồi, chính là muốn ướp thành thỏ khô, giữ lại đến lúc đám người bận rộn để ăn, cũng coi như là bồi bổ cho mọi người.
Cho nên cả nhà ăn thịt ba chỉ sấy khô trước, mẹ Triệu cũng quyết định cầm một chút đãi mọi người.
Buổi trưa thì cà chưng thịt, sáng nay thì ăn canh cà chua váng dầu, buổi trưa ăn thì lại một nửa thịt.
Món cà chưng thịt này vừa nấu lên đã bay mùi thơm ngào ngạt.
Đám người ở bên ngoài chờ ăn cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Buổi trưa chỉ có một món ăn như vậy thôi, ăn kèm là bánh mì bột ngô.
Mùi vị của bánh mì bột ngô rất khô khan, nhưng có món ăn thô sơ như vậy đã là tốt lắm rồi, cũng không phải nhà bình thường có thể ăn nổi, còn nhiều nhà gặm dưa muối ăn kèm với cháo hoa.
Bánh mì bột ngô để trong cái sọt, đều có định lượng, không thể nào ăn thả ga được, cà chưng thịt dĩ nhiên cũng vậy, do mẹ Triệu chia cho đám người.
Những nhà khác đều là đàn ông ăn nhiều phụ nữ ăn ít, nhưng mà ở gia đình nhà lão Triệu thì không có quy củ đó. Đàn ông làm việc phụ nữ cũng làm việc, cho nên đều giống nha, còn muốn cho chồng con mình ăn nhiều là chuyện của mình, cho tới bây giờ bà không quan tâm chuyện này.
Chia cho tất cả mọi người xong, cuối cùng còn dư lại một muỗng, mẹ Triệu liền nói: "Thịt này cũng là vì thằng sáu bị đánh nên người ta mới mang quà tới cảm ơn, cho nên muỗng cuối cùng này sẽ chia cho vợ chồng thằng sáu, mọi người có ý kiến gì không?"
"Nên cho chú sáu ăn." Anh hai gật đầu nói.
Lần này anh ba chị tư cũng không dám ý kiến, dẫu sao hôm nay chú sáu đúng là lập nhiều công lớn.
Những người khác đều không có ý kiến, vì vậy muỗng cuối cùng này, mẹ Triệu liền chia cho Triệu Văn Thao và Diệp Sở Sở.
Diệp Sở Sở nhìn Văn Thao nhà cô được chia một nửa muỗng thì cười nói: "Mẹ, mẹ đưa muỗng đó cho cô."
"Được." Mẹ Triệu cũng không nói gì, liền đưa một nửa muỗng còn lại cho cô.
Diệp Sở Sở nhận lấy, sau đó đưa nửa muỗng cà chưng thịt vào chén cha Triệu, nói: "Cha, cái này cho cha ăn."
Cha Triệu sững sốt một chút.
Những người khác đều sững sốt bởi hành động này của Diệp Sở Sở, không nghĩ tới cô lại làm như vậy, bên trong có không ít thịt và mỡ đó!
"Sở Sở à, con cứ ăn đi." Ánh mắt mẹ Triệu nhìn con dâu nhỏ cũng ân cần vô cùng.
"Cha con cực khổ, nên để cho cha ăn nhiều một chút." Diệp Sở Sở cười nói.
"Con, đứa nhỏ này." Mẹ Triệu cười, quở trách cô. Sau đó nói với chồng mình: "Lão đầu tử, con dâu út chúng ta có hiếu mời ông ăn, ông ăn đi."
"Ừ." Vẻ mặt cha Triệu hòa hoãn, mặc dù không tỏ thái độ quá nhiều nhưng mà tất cả mọi người cũng nhìn ra được, trong lòng cha rất vui.
Triệu Văn Thao liền cười híp mắt nhìn vợ mình.
Diệp Sở Sở bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, nói: "Mau ăn đi, ăn xong rồi đi nghỉ ngơi một chút."
"Được." Triệu Văn Thao cười gật đầu một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận