Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 106. Muốn thành công, làm chuyện điên rồ trước
Chị tư vừa nói vừa nhanh chóng lấy ra mấy tờ tiền hào, chuyện có liên quan đến con trai, chị ta không dám bất cẩn chút nào.
Diệp Sở Sở âm thầm thở dài trong lòng, người chị tư này bị ám ảnh bởi suy nghĩ phải có con trai.
“Chị Tư, em chỉ còn lại hai bức tranh giống nhau thôi, em đưa cho chị xem một chút, chị thích cái nào thì lấy cái đó.”
Diệp Sở Sở quay lại lấy bức tranh ra, cô còn thắp ngọn đèn dầu chiếu sáng.
“Chị xem thử một chút, đây có phải là bé trai mập mạp mà chị muốn không?” Diệp Sở Sở nói.
Chị tư nhìn đứa nhỏ ở trên bức vẽ, đầu trọc, cơ thể trần trụi, giữa hai chân còn có một vật nhỏ nhăn nhúm, chị ta lập tức không nhịn được mà bật cười.
“Đúng đúng, cái chị cần là phải như vậy! Đây mới là bức vẽ bé trai mập mạp!”
Này mà còn không nhìn ra là bé gái hay bé trai nữ thì Diệp Sở Sở cũng không còn cách nào khác.
“Chị Tư, chị thích thì tốt rồi, vậy hai bức này, chị xem chị muốn bức nào?” Diệp Sở Sở hỏi chị ta.
Chị tư chọn lấy một bức, rồi cẩn thận cuộn nó lại, chị ta hỏi cô: “Thím sáu, cái này bao nhiêu tiền thế?”
“Chỉ còn lại hai bức vẽ, chúng ta mỗi người lấy một bức, cần gì tiền ạ.” Diệp Sở Sở cười nói: “Chị mau về dán nó lên đi, đứng ở đây nửa buổi cũng đủ lạnh rồi.”
Chị tư cảm thấy rất cảm động: “Thím sáu, thím thật tốt bụng, cảm ơn thím, nếu không nhờ thím thì năm nay không có được bé trai mập mạp rồi!”
“Không có gì đâu ạ, chị Tư, chị mau quay về đi.”
Chị tư cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Diệp Sở Sở đi vào nhà, Triệu Văn Thao đã tỉnh dậy, hắn nhìn vợ rồi hỏi: “Em biếu chị ta?”
Diệp Sở Sở thở dài và nói: “Chị Tư muốn có con trai mà không được, đầu năm ăn tết, chị ấy muốn bức tranh, sao em có thể đòi tiền được.”
Triệu Văn Thao ngáp một cái rồi nói: “Vợ à, anh nói em nghe, càng mong muốn thứ gì đó thì nó lại càng không tới, chị ta như vậy, thì chắc chắn không phải là con trai!”
Diệp Sở Sở vỗ một cái vào mặt hắn: “Anh đừng nói nhảm, nào có như anh nói!”
Triệu Văn Thao cười một tiếng: “Vợ, anh cũng đâu có nói cho người khác nghe, anh nói với em mà. Được rồi, chuyện có phải là con trai hay không, anh cũng không quan tâm, để anh đi làm nhân bánh, chúng ta gói sủi cảo ăn!”
“Em hy vọng chị tư sinh con trai.” Diệp Sở Sở nói.
“Anh cũng hy vọng chị ta sinh con trai.” Triệu Văn Thao không hề để tâm mà nói: “Vợ, chúng ta đừng bận tâm đến chuyện của chị ta nữa, vẫn nên để ý đến một chút sủi cảo của chúng ta này.”
Diệp Sở Sở vừa tức giận vừa buồn cười, cô trừng mắt nhìn hắn một cái.
Triệu Văn Thao mỉm cười hì hì, sau đó hắn làm nhân bánh.
Hai người ăn một bó dưa chua, nửa cục đậu hũ là đủ rồi, Triệu Văn Thao mò từ trong lu ra một bó dưa chua, sau đó hắn rửa nó sạch sẽ bằng nước nóng, cắt nhỏ, để ráo bớt nước rồi bỏ vào trong thau. Lúc này, hắn lại cầm cục đậu hũ lên, đây là đậu hũ mà chị ba Triệu đem tới, Triệu Văn Thao không thể không thừa nhận rằng đậu hũ do anh ba Triệu làm thật sự rất ngon, dù sao thì hắn cũng chưa từng ăn đậu hũ nào ngon hơn đậu hủ do anh ba Triệu làm.
Hắn cắt ra một nửa, rồi cắt thành từng miếng vuông, bỏ vào trong dưa chua, tiếp đến hắn giao cho vợ hắn.
“Vợ, anh làm xong rồi, em trộn nhân đi, anh đi nhào bột.” Triệu Văn Thao đi nhào bột.
Diệp Sở Sở bỏ thêm các loại gia vị rồi dùng đũa khuấy đều, cô hỏi: “Chỉ có chúng ta ăn thôi sao? Cha mẹ bên kia đâu?”
“Đây là năm đầu tiên của chúng ta, cha mẹ nói với anh là chúng ta cứ ăn đi, chờ sang năm sẽ bàn tiếp.” Triệu Văn Thao đổ bột mì ra mấy bát, sau đó hắn đổ nước vào, và trộn lên.
Diệp Sở Sở trộn nhân bánh xong, cô nếm thử độ mặt nhạt, khi đã cảm thấy vừa rồi, cô hỏi: “Anh nếm thử một chút xem?”
“Em thấy vừa là được.” Triệu Văn Thao ngẩng đầu lên, cười với vợ hắn một tiếng.
Diệp Sở Sở buông đũa xuống, cô nhìn nhân bánh một chút rồi đạo: “Này đúng thật là ăn chay, ngay cả hành lá cắt nhỏ cũng không cho vào. Sao có thể xem hành lá cắt nhỏ là đồ mặn chứ?”
“Cái này anh cũng không biết, mẹ nói là hành, tỏi, trứng gà đều là đồ mặn, không biết làm sao cho đúng.” Lần này, Triệu Văn Thao cũng rất là mờ mịt.
Diệp Sở Sở lại càng mờ mịt hơn anh, nhà mẹ đẻ của cô ăn mặn vào ngày tết, không có rắc rối như vậy.
“Đúng rồi, anh không đi mời năm mới sao?” Lúc này, Diệp Sở Sở chợt nhớ ra một chuyện.
Triệu Văn Thao trả lời cô: “Mời chứ! Chờ anh gói sủi cảo xong sẽ đi ngay.”
“Em nói này, nhà chúng em thường là các anh trai đi.”
“Nhà anh ta cũng vậy, lúc còn bé là cha anh đi.” Triệu Văn Thao bỏ cục bột mì sống ở dưới nền, rồi ngồi lên giường lò: “Vợ, em lên giường ngồi đi, đừng ở dưới đất, lạnh đấy.”
Diệp Sở Sở đáp lại hắn một tiếng ừ, sau đó cô đặt cái thau nhân bánh lên trên giường đất, rồi lấy mấy cái nắp thau để sang một bên. Lúc này, cô mới cởi giày ra và leo lên giường, ngồi ở trên đó chờ gói sủi cảo.
“Cha là lão tam phải không, không phải là chỉ có con trai trưởng mới đi mời năm sao, vậy phải là ông cụ lớn ở nhà bọn họ đi mời chứ, sao chúng ta lại phải đi mời?” Diệp Sở Sở hỏi hắn.
“Bọn họ cũng đi mời nữa.” Triệu Văn Thao nói tiếp: “Mấy năm gần đây đều là cùng nhau đi, và cùng nhau quay về.”
“À, vậy, vậy biết tới nhà ai ăn tết đây?” Diệp Sở Sở cảm thấy kinh ngạc mà nhỏ giọng hỏi.
Mời năm chính là ông bà tổ tiên về ăn tết, vậy nên Diệp Sở Sở mới hỏi như vậy.
Triệu Văn Thao bật cười hì hì: “Ai mà biết được, đại khái là ông bà tổ tiên luân phiên qua thôi.”
Diệp Sở Sở nghe vậy cũng bắt đầu bật cười.
“Thật ra thì đó là tấm lòng của người sống đối với người chết, nào có chuyện như thế được.” Triệu Văn Thao thấy bột mì được rồi thì bắt đầu nhào nặn, nhào bột mì cho thật chắc.
Diệp Sở Sở ngồi giúp hắn vo bột mì đã được nào thành hình tròn, bột mì có độ chắc chắn, dễ làm.
“Em không biết sao, hồi trẻ ông hai anh treo cổ tự tử, vứt bỏ dì hai anh và chị anh, ông hai anh vừa chết, thì cha anh gánh vác trên vai hai nhà. Ban đầu còn nói muốn nhận một trong mấy người bọn anh làm con thừa tự, làm con trai của ông hai anh, không thể để cho ông hai anh gảy hương khói, cũng may có người đi viếng mồ mả bổ sung thêm giấy, nhưng ông cụ lớn của anh lại không đồng ý, muốn nhận con trai của cha anh làm con thừa tự.” Triệu Văn Thao nhào bột xong thì bắt đầu cán, rồi nói.
“Tại sao ông ấy lại không đồng ý.” Diệp Sở Sở cầm lấy bột mì đã được cán qua, gói thịt lại.
“Bởi vì thừa tự thì được kế thừa gia sản.” Triệu Văn Thao vừa nói, vừa bĩu môi: “Em nói xem, ở thời đại đó thì có gia sản gì để thừa kế chứ, nghèo không một đồng cắt, cũng không biết ông cụ lớn của anh nghĩ thế nào nữa.”
“Vậy sau đó thì sao?” Diệp Sở Sở cảm thấy tò mò mà hỏi hắn.
“Sau đó thì nổ ra trận chiến, anh cũng không biết những chuyện này, khi ấy anh còn nhỏ, chỉ nghe mẹ anh kể lại thôi, trận chiến đó, một mất một còn. Cuối cùng cũng không giải quyết được gì, không ai kế thừa, dì hai của anh đưa cô qua, chờ đến khi trưởng thành thì lập tức đi xuất giá, dì hai anh cũng đi theo cô khi cô đi lấy chồng.”
“Lần đầu em nghe anh nói đó.” Diệp Sở Sở nói.
“Tất cả đều là chuyện đã qua rồi, chị gái của bác anh lấy chồng xa, đi đi về về cũng mất hơn một ngày, cũng không thể đi về thường xuyên. Lúc chúng ta kết hôn, dì ấy đã tới, em quên rồi, dì ấy tặng cho em một cặp gối mền đấy.”
Diệp Sở Sở lắc đầu một cái, cô không nhớ gì cả.
“Em thấy các anh và nhà ông cụ lớn cũng rất tốt đấy chứ.” Diệp Sở Sở nói.
“Đó là do mấy năm gần đây không qua lại nhiều, cũng may không phải cùng một thôn nên cũng không thường xuyên gặp.” Triệu Văn Thao cán một đống bột mì, lúc này hắn chợt nhớ ra điều gì đó: “Anh quên bỏ đồng tiền xu rồi!” Nói xong, hắn lập tức đi lấy.
“Em nói thiếu gì đó sao, hóa ra là đồng tiền xu, em rửa xong rồi đấy, ngay trong chén trong bếp.” Diệp Sở Sở lên tiếng nhắc nhở hắn.
Sủi cảo của đêm giao thừa mà không bỏ đồng tiền xu thì sẽ không tâm linh, lại càng không có cảm giác lễ nghi, vậy nên phải bỏ đồng tiền xu.
“Anh tìm được rồi!” Triệu Văn Thao bước vào lại, trên tay cầm theo đồng tiền xu. Lúc này, hắn đặt xuống nền nhà, một xu, hai xu, năm xu, một tầng băng dần hình thành ở phía trên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận