Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 128. Mắt nhìn của Triệu Văn Thao

Chương 128. Mắt nhìn của Triệu Văn Thao
Nhân viên bán hàng bước tới trước rồi cười nói: “Tiểu thư, cô thực sự rất có mắt nhìn, bộ quần áo này là kiểu dáng phổ biến nhất trong mùa xuân năm nay, hơn nữa bộ quần áo này còn là được làm theo yêu cầu, đây là hàng mẫu, nếu chị muốn mua thì hãy để lại kích cỡ, chúng tôi sẽ liên hệ với xưởng sản xuất, cần phải đợi vài ngày.”
Chu Mẫn cười, nhìn sang Diệp Minh Bắc, Diệp Minh Bắc vẫn luôn không hiểu chuyện gì.
“Anh biết kích cỡ quần áo của Sở Sở không?” Chu Mẫn hỏi.
Diệp Minh Bắc lắc đầu, chuyện này làm sao anh ta biết được, ngay cả kích cỡ quần áo của bản thân anh ta còn không biết.
“Hỏi anh cũng chỉ tốn công! Em ấy cao hơn em một chút, những thứ khác tụi em đều không khác nhau mấy, cứ dựa theo em mà làm!” Chu Mẫn nói xong rồi đi về phía nhân viên bán hàng để thương lượng.
Sau khi xong việc, Chu Mẫn cầm theo hóa đơn rồi kéo Diệp Minh Bắc đến nhà ăn ở tầng 5 để ăn cơm.
“Ăn cơm tối xong chúng ta lại đi dạo tiếp.” Chu Mẫn nói.
“Vẫn còn đi dạo tiếp!” Diệp Minh Bắc nói: “Em không mệt à?”
“Không mệt, anh xem, lần này em đi giày đế thấp ra ngoài này.” Chu Mẫn cho anh ta xem giày mình đi.
“Mẫn Mẫn, vừa nãy em nói là Sở Sở thiết kế, có chuyện gì thế?”
Chu Mẫn đắc ý nói: “Không phải em đã nói với anh rồi sao, quần áo mà Sở Sở vẽ rất đẹp nên em đã làm vài bộ quần áo dựa theo thiết kế của em ấy, cái này không phải anh đã nhìn thấy rồi sao, em đã treo ở đó bán rồi!”
Diệp Minh Bắc ngạc nhiên và vui mừng đến mức có chút ngẩn ra: “Sở Sở à, em ấy lợi hại vậy sao?”
Chu Mẫn gật gật đầu: “Trên phương diện thiết kế trang phục, Sở Sở giỏi hơn em nhiều. Đợi đến ngày mai em sẽ đưa anh đi xem mấy bộ quần áo khác do em ấy thiết kế. Nào, chúng ta ăn cơm trước đã.”
Bữa ăn này, Diệp Minh Bắc có chút không thấy ngon miệng, ngoài việc quần áo do em gái Diệp Sở Sở thiết kế có thể được treo ở đây khiến anh ta vô cùng vui mừng, thì còn có chút cảm giác không nói thành lời, quần áo của em gái còn có thể treo ở đây để bán lấy tiền, sao anh ta lại không tìm được việc để làm chứ?
Buổi chiều Chu Mẫn đưa anh ta đi dạo phố rồi đi xem phim, sau khi ăn xong cơm tối ở bên ngoài thì mới quay về.
Chu Mẫn mệt rồi, cô nằm trên giường mơ mơ hồ hồ hỏi: “Minh Bắc, anh có thích nơi này không?”
Diệp Minh Bắc nhìn dáng vẻ vô cùng thỏa mãn của vợ nên nói một câu dối lòng: “Thích.”
Chu Mẫn cười rồi không nói gì nữa, ngủ thiếp đi.
Diệp Minh Bắc nằm đó nhưng lại không ngủ được, anh ta không thích nơi này, không phải vì nơi này không tốt, mà vì ở đây anh ta là một tên vô dụng.
Nhưng anh ta biết vợ mình ở đây lại là một người hữu dụng, cũng hi vọng anh ta có thể trở thành một người hữu dụng ở đây, nhưng liệu có được không?
Anh ta không biết, sống ở dưới quê hơn hai mươi năm, tất cả những việc anh ta quen làm chỉ là chăm sóc hoa màu, chăm sóc gia súc, nhiều hơn nữa cũng chỉ là cõng trứng gà đi bán, ngoại trừ những điều này, anh ta còn có thể làm việc khác không? Vợ thường nói phải phát huy ưu thế của bản thân, nhưng ưu thế của anh ta ở đâu?
Nếu như giống Triệu Văn Thao thì tốt rồi, Diệp Minh Bắc cười khổ suy nghĩ.
Ngày hôm sau, Chu Mẫn đưa anh ta đến phân xưởng nhỏ mà cô may quần áo.
Ban đầu, Chu Mẫn thiết kế quần áo theo dáng người của mình, mượn máy may của các bạn học ở đó để may đồ, tự mình làm người mẫu.
Ở thời đại này, đa số đều là mọi người tự may quần áo cho mình hoặc là sửa lại quần áo cũ, rất bình thường, chỉ là Chu Mẫn có mắt nhìn về thời đại, những bộ quần áo cô làm ra đều rất thời trang và đẹp mắt, đã thu hút được một vài cô gái yêu thích cái đẹp, từng người từng người đến xin học, nhưng những gì Chu Mẫn muốn không phải là khoe mẽ hay tình bạn mạo hiểm, mà là bán được thiết kế của mình.
Bằng cách này, những bạn học xung quanh đã trở thành nhóm người tiêu dùng đầu tiên của cô, mà nhóm người tiêu dùng này lại thu hút được nhóm người tiêu dùng mới, cứ như vậy suy ra, sau khi thiết kế ra hơn chục bộ quần áo, Chu Mẫn liền bắt đầu tìm cửa tiệm để hợp tác, phát triển, lấy được đơn đặt hàng rồi lại tự mình tìm xưởng sản xuất.
“... Em đã dùng những đồng tiền đầu tiên để mua máy may, rồi may quần áo cho khách hàng ở trong kí túc xá, sau này khi có nhiều khách rồi, em liền bỏ tiền may thủ công ra để tìm các thím may trên đường phố về làm, sau đó nữa thì hợp tác với các cửa hàng, nếu như số lượng lớn thì đi tìm các xưởng quần áo.” Khi ngồi trên xe, Chu Mẫn nói với Diệp Minh Bắc: “Chỉ là những bộ quần áo em may đều là làm theo yêu cầu, so với quần áo thành phẩm thì số lượng có hạn, xưởng quần áo ra giá rất cao, vẫn không muốn mượn lắm, vừa hay em kiếm được chút tiền nên đã thuê nơi này, nhờ những thím trên đường phố kia làm giúp, bọn họ cũng cần một cuộc sống ổn định nên em lại cung cấp nơi làm, tiền công tính theo sản phẩm, cứ như vậy em đã có một xưởng quần áo nhỏ rồi.”
Những gì Chu Mẫn nói rất đơn giản, nhưng Diệp Minh Bắc nghĩ đến việc vợ mình vừa phải đi học vừa phải may quần áo cho người khác, còn ra ngoài tìm người hợp tác, thực sự rất vất vả.
“Vợ à, vất vả cho em rồi!” Diệp Minh Bắc đau lòng nói: “Sao em không nói với anh những điều này sớm hơn chứ?”
“Có gì vất vả đâu, em cảm thấy cũng khá tốt, giúp em tôi luyện. Hơn nữa, không phải bây giờ em đã nói với anh rồi à. Được rồi, đến nơi rồi.” Chu Mẫn nói một tiếng với bác lái xe, xe liền dừng lại.
Nơi này đã là nông thôn rồi, đương nhiên, nông thôn nơi nhà của Diệp Minh Bắc vẫn không thể so được với nơi này, ít nhất nơi này còn có cửa hàng nhỏ, quán gội đầu, quán sửa chữa, nhà trọ nhỏ, nhà cho thuê, còn có xưởng sản xuất nhỏ của Chu Mẫn, trong mắt của Diệp Minh Bắc, nơi này còn náo nhiệt hơn huyện lị ở quê.
Xưởng sản xuất nhỏ của Chu Mẫn chính là sân vườn của một gia đình nhà nông, bên trên còn treo một tấm biển viết “Phục sức theo yêu cầu Chu Thị”.
Sân vườn và nhà ở cũng không khác biệt nhiều, chủ nhân ngôi nhà vẫn đang cho gà con ăn, nhìn thấy Chu Mẫn thì chào hỏi một tiếng.
“Hiên nhà phía Đông là chỗ của tụi em.” Chu Mẫn dẫn Diệp Minh Bắc vào hiên nhà phía Đông, bên trong có hai gian phòng lớn, bên ngoài có thêm một gian phòng nhỏ, một gian là khu làm việc, đặt sáu cái máy may, bốn người thím đang bận rộn làm việc, gian lớn còn lại là để đặt sản phẩm, có cả thành phẩm và vải vóc, còn có cả vật liệu thừa, gian nhỏ thì sát vào cửa sổ, đó là một văn phòng, đặt hai cái bàn làm việc và hai cái ghế, trên bàn làm việc đặt một cái điện thoại, một bộ ghế sofa đơn giản và một cái tủ đựng tài liệu dựa vào tường, trên tường đóng một cái móc treo quần áo, ở trong góc còn có một cái bếp lò.
Bên dưới là sàn xi măng, tường sơn màu trắng, đơn giản đến mức có chút thô sơ, nhưng được sắp xếp rất sạch sẽ.
“Đây là bàn làm việc của em, đây là bàn làm việc của Tiểu Vương.” Chu Mẫn cười nói với Diệp Minh Bắc: “Là người em thuê, có thể coi như là giám đốc ở xưởng sản xuất tụi em.”
Ánh mắt Diệp Minh Bắc rơi xuống chiếc bếp lò: “Ở đây không có hơi ấm?”
“Nơi đây là nông thôn, còn là hiên nhà, muốn có hơi ấm thì phải tự lực thôi.” Chu Mẫn nói rồi đứng dậy, lấy phích nước nóng ở một bên rồi rót một cốc nước nóng, đặt trên bàn trà rồi kéo Diệp Minh Bắc ngồi xuống: “Em đã suy nghĩ rồi, nếu như năm nay chúng ta vẫn ở đây thì tự lắp đặt hệ thống sưởi, nếu như không ở đây thì không cần tiêu chỗ tiền đó nữa.”
“Không ở đây thì ở đâu?” Diệp Minh Bắc hỏi.
“Ở đây rẻ, nhưng anh cũng đã nhìn thấy nơi này rồi, chưa nói đến việc quá thô sơ, còn cách chỗ chúng ta ở rất xa, anh chạy đi chạy về rất vất vả.” Chu Mẫn nhìn anh ta rồi nói: “Minh Bắc, em gọi anh đến cũng không phải chỉ để chăm sóc em và con, còn để giúp em quản lý xưởng sản xuất này nữa.”
“Anh, quản lí, chỗ này?” Diệp Minh Bắc vô cùng ngạc nhiên, trước kia vợ mình chưa từng nhắc đến những việc này: “Không được, làm sao anh biết làm những việc này!” Anh ta liên tục lắc đầu.
“Vậy thì ý của anh là, sau này mỗi ngày để em bê theo bụng bầu to tướng đến chỗ này quản lí?” Chu Mẫn bĩu môi, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Diệp Minh Bắc vội vàng nói: “Không phải anh có ý này, chỉ là anh… trước đây thì sao, trước đây là ai quản lý?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận