Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 130. Bàn về khả năng giữ tiền
Vẻ mặt mẹ Triệu kiểu chẳng lẽ tôi còn không hiểu ông, rồi cũng chẳng nói gì nữa.
“Văn Thao đâu, đất đai đã làm xong hết rồi mà sao nó còn bận rộn như vậy?” Cha Triệu hỏi.
Mấy đứa con trai trong nhà thì hầu như ngày nào cũng có thể nhìn thấy, duy chỉ có Triệu Văn Thao vì để giải quyết việc đồng áng mà ngày ngày đều chạy ở bên ngoài, trước kia là phân phối hạt giống và phân hóa học, bây giờ thì có việc gì nữa đâu, mạ đã lên rồi, cũng không cần những thứ này nữa, vậy thì còn buôn bán cái gì.
“Đi đến nhà ba vợ nó rồi.” Mẹ Triệu nói: “Anh vợ của nó xây nhà, hôm nay dựng dầm, chắc là đi giúp đỡ rồi.”
“Xây nhà à.” Cha Triệu ngẩn ra: “Nhà ông Diệp thật là có tiền mà, đang vào thời kỳ giáp vụ mà vẫn còn xây nhà được.”
“Nhà bọn họ cũng nhiều con. Bây giờ mà không xây nhà thì sau này lấy đâu ra chỗ mà ở, đến mùa đông cũng không ở được!”
Cha Triệu không lên tiếng, nhìn hiên nhà cũ nát ở ngoài sân nhà mình, thờ dài một hơi, nhà cha Triệu bọn họ đến bao giờ mới có thể xây nhà đây.
Lúc này Triệu Văn Thao đang để tay trần và một vài người đàn ông trẻ tuổi đang nâng thanh dầm nhà lên, mọi người đồng thanh hô lên một tiếng rồi cùng nhau dùng sức, cuối cùng cũng để được thanh dầm nhà vào vị trí, anh Diệp ở phía dưới đốt dây pháo lên, anh Diệp cũng toét miệng cười theo tiếng pháo nổ lốp bốp.
Khi làm lễ dựng dầm không những phải đốt pháo mà còn phải mở tiệc nữa, hôm nay trời không lạnh nên bàn tiệc được bày ở trong sân, mấy tấm phản được ghép lại thành bàn, sau khi bàn dài được làm xong thì mấy món thịt được bày trong chậu nhỏ được bưng lên, rót rượu vào một chiếc bát lớn màu trắng, và bữa tiệc bình dân được bắt đầu.
Triệu Văn Thao cũng đói, lấy một miếng thịt gà lớn rồi bắt đầu ăn, không uống rượu vì buổi chiều còn phải đi giao hàng, ăn nhiều thịt một chút là được rồi.
Anh Diệp đi chào hỏi khách khứa một lần rồi ngồi xuống bên cạnh Triệu Văn Thao, bưng bát cơm lên rồi bắt đầu và vào miệng.
“Anh cả, sao anh không uống rượu?” Triệu Văn Thao hỏi anh ta, hắn nhớ là tửu lượng của anh vợ cũng không tệ lắm.
“Buổi chiều còn phải đi chở gạch nữa, uống nhiều lại làm hỏng việc.” Anh Diệp nói: “Gốc rạ anh còn chưa cắt hết một lượt đâu, vậy mà đã sắp đến vụ trồng kê thứ hai rồi.”
“Em nói anh này, trồng ít kê thôi, loại cây đó quá rắc rối, cứ phải chăm sóc thường xuyên!” Triệu Văn Thao gắp một đũa thức ăn rồi nói.
“Anh làm sao so được với em, trong nhà có một đàn con, đều phải ăn cơm mà! Nếu không trồng kê thì lấy gì mà ăn?” Anh Diệp nói.
Dân bản xứ đều dùng gạo kê làm lương thực chính, hạt kiều mạch là phụ, còn cả cây ngô cao lương nữa, nhưng thỉnh thoảng mới ăn ngô.
Vốn dĩ Triệu Văn Thao muốn nói là trồng ngô bán lấy tiền mua lương thực thì tốt hơn, nhưng lại nghĩ đến anh Diệp cũng chẳng khác với anh hai nhà mình lắm, đều là người hiền lành thật thà, sẽ không đồng ý với cách nói của mình nên cũng chẳng nói gì tiếp nữa.
Ngược lại anh Diệp đã nói ra tiếng lòng của hắn: “Anh biết ý của em, mùa thu bán ngô hướng dương đi lấy tiền mua lương thực, nhưng anh còn phải xây nhà nữa, tiền mua gạch và ngói đều là chịu nợ, đến mùa thu phải trả cho người ta, đâu còn thừa tiền mà mua lương thực chứ.”
Triệu Văn Thao sửng sốt một hồi, vội hỏi: “Anh cả, anh nói là tiền mua gạch và ngói đều là chịu nợ?”
“Cũng không hẳn là chịu nợ, nào có tiền mặt để trả đâu, trong nhà có tiền của mấy chục mẫu hạt giống, còn có xe nhỏ, gia súc, cũng đều lấy hết ra rồi.” Vẻ mặt anh Diệp tràn đầy vẻ áp lực.
Vậy mà Triệu Văn Thao lại hưng phấn: “Đúng vậy, tại sao lại không nghĩ tới nhỉ!”
“Không nghĩ tới cái gì?” Anh Diệp buồn bực nhìn hắn.
“Nợ gạch ngói đó!” Hai mắt Triệu Văn Thao sáng lên.
Có thể nói ngôi nhà là chấp niệm lớn nhất của Triệu Văn Thao, hắn cố gắng kiếm tiền như vậy, ngay cả mùa đông cũng không nhàn rỗi, là vì cái gì chứ, chính là vì năm nay có thể xây được nhà đó!
Anh Diệp cũng kịp phản ứng lại: “Em muốn nợ gạch ngói để xây nhà hả?”
“Vâng, anh, chờ lát nữa em đi với anh, em cũng tới đó xem một lát.”
“Không phải là em còn cần đưa hàng sao?” Anh Diệp nói.
“Không làm lỡ đâu, không phải là bọn họ có thể giao hàng đến nhà sao?” Triệu Văn Thao bưng bát lên vội vàng và cơm.
Nhìn thấy anh Diệp xây được nhà mới, mặc dù chỉ là dựng khung thôi, nhưng hắn vẫn rất hâm mộ.
“Đúng là bọn họ có giao hàng, nhưng phải tốn tiền đó.” Anh Diệp không thể không nhắc nhở.
“Tốn tiền thì tốn tiền, dù sao cũng đến mùa thu mới phải trả mà.” Triệu Văn Thao không thèm để ý chút nào.
Anh hai Diệp có chút không nói nên lời, dù là mùa thu trả thì đó cũng là tiền mà, người em rể này đúng là tiêu xài hoang phí quá mức rồi.
Hai người đang ăn thì mẹ Diệp bưng một chậu thịt gà tới, lại lấy thêm cho bọn họ.
“Mẹ à, đủ rồi.” Triệu Văn Thao vội nói.
“Ăn nhiều thịt một chút, vất vả lâu như vậy mà.” Mẹ Diệp không rời đi ngay lập tức mà lại hỏi Triệu Văn Thao: “Con và anh ba con nói chuyện điện thoại tiếp chưa?”
Triệu Văn Thao biết mẹ Diệp nhớ con trai và con dâu nên nói: “Hai ngày trước con và anh ba có nói chuyện điện thoại rồi, anh nói vô cùng tốt, chị ba của con cũng rất khỏe, đến bệnh viện kiểm tra rồi, đứa bé rất khỏe mạnh.”
Mẹ Diệp nở nụ cười: “Vậy thì tốt.”
Anh Diệp nói: “Mẹ à, ở thủ đô nhất định là sẽ tốt hơn bên này của chúng ta, mẹ cũng đừng bận tâm nữa.”
Triệu Văn Thao cười nói: “Đúng vậy, mẹ à, ở bên kia muốn đến bệnh viện cũng thuận lợi hơn, gọi xe cái là đi được luôn, mẹ cứ yên tâm đi.”
Mẹ Diệp nói: “Mẹ cũng biết là mẹ đang lo nghĩ không đâu, nhưng người già đều như vậy cả mà.”
Mẹ Diệp vốn dĩ định bảo con trai đón con dâu về để dưỡng thai, kết quả là con trai lại ở luôn đó, ban đầu còn có chút nghĩ không thông, nhưng sau đó biết được con trai đang quản lý một xưởng may quần áo nhỏ, mỗi ngày đều đi làm rồi tan ca, trải qua cuộc sống của những người thành thị thì mới cảm thấy đầu óc của mình đã già rồi, bình thường nước chảy từ chỗ cao xuống thấp thì con người sẽ đi đến chỗ cao hơn, con trai của mình đến thủ đô là chuyện tốt, tất nhiên là phải ủng hộ rồi, sao có thể còn gây cản trở cho nó được.
Mẹ Diệp là một người sáng suốt, quyết đoán, nếu không thì cũng đã không nuôi gà và bán trứng từ rất sớm, sống tốt hơn những người khác rất nhiều, chỉ là ở nông thôn quá lâu nên tầm nhìn bị giới hạn đôi chút, nhưng đây chỉ là chuyện nhất thời thôi, không giống những bà già ở nông thôn, cố chấp đến cùng, cũng chẳng chịu nghe lời khuyên của ai cả.
Bây giờ lo lắng thì cũng là do bản tính của thiên chức làm mẹ mà thôi.
“Được rồi, kệ bọn chúng đi, dầu gì thì người trẻ tuổi cũng có khát vọng lớn hơn bọn ta khi trước!” Mẹ Diệp khoát khoát tay.
Triệu Văn Thao rất tán thưởng điểm này ở ba mẹ vợ, không giống như những người già, cứ luôn luôn nói, con nhìn mấy người trẻ tuổi các con đi, chẳng đàng hoàng chút nào cả!
“Mẹ, mới vừa rồi con nói chuyện với anh cả, chờ lát nữa đi đến nhà máy gạch, muốn chịu nợ gạch ngói rồi về xây nhà.” Triệu Văn Thao nói với mẹ Diệp.
Anh Diệp cũng nhìn về phía mẹ, anh ta hy vọng mẹ có thể khuyên mấy câu, anh ta không tán đồng với quyết định xây nhà vào lúc này của Triệu Văn Thao, anh ta đã nghe nói là tiền xe vẫn còn chưa lấy lại vốn kia kìa, vậy mà hắn còn muốn xây nhà, xây nhà cũng không phải chỉ cần mỗi gạch ngói thôi đâu.
Mẹ Diệp hơi sửng sốt: “Con muốn xây nhà trong năm nay hả?”
Triệu Văn Thao gật đầu một cái: “Khi ra ở riêng thì con đã muốn xây nhà trong năm nay rồi, đúng lúc Sở Sở cũng đang mang thai, khoảng đến mùa đông thì sẽ sinh, ngôi nhà kia quá lạnh, con định lắp một lò sưởi trong nhà mới, khi đứa bé chào đời cũng có thể ở trong ngôi nhà mới đó!”
Mẹ Diệp nghe ra tâm ý của con rể với con gái mình, thầm gật đầu, đúng là không chọn sai đứa con rể này mà!
“Vậy con xây luôn đi, nếu gặp khó khăn, đừng thấy anh cả và chị dâu con cũng xây nhà, nhà chúng ta có bao nhiêu người thân, chỉ cần mỗi người giúp một tay cũng đủ rồi, dù sao thì con cũng làm chuyện đứng đắn.” Khẩu khí mẹ Diệp rất lớn, bày tỏ sự ủng hộ.
Triệu Văn Thao gật đầu cảm kích: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, trong lòng con biết rõ!”
Anh Diệp thấy mẹ đã đồng ý thì lại cảm thấy hình như Triệu Văn Thao xây nhà cũng không phải chuyện gì khó khăn cả.
Những chuyện mà mẹ đã quyết định, kết quả cho thấy đều chưa bao giờ sai cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận