Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 131. Cách huấn luyện chồng của Sở Sở
Buổi chiều Triệu Văn Thao đi theo anh Diệp đến nhà máy gạch, hỏi thăm một chút thì đúng thật là có thể vay nợ gạch ngói, một viên gạch hai xu, tính toán một hồi thì chỉ sử dụng chỗ bốn khung và bệ cửa sổ, ba phòng thì cũng không dùng đến quá nhiều.
Chỉ là nghĩ đến việc muốn tiếp đón khi ba mẹ vợ tới ở, hơn nữa lại có thêm một đứa trẻ thì ba gian phòng có hơi ít, cuối cùng quyết định xây bốn gian phòng.
Khoảng thời gian này hắn cũng chạy vào thành phố không ít, nhà trệt, nhà lầu, mô hình gì hắn cũng đều từng nhìn thấy, hắn cũng chăm chỉ để ý, nghe rất nhiều người giới thiệu về nhà đất, vậy nên hắn đã sớm có kế hoạch xây dựng nhà mới rồi, về việc mua gạch ngói theo như tính toán trong kế hoạch của hắn thì tạm thời quyết định sẽ mua hai xe gạch bốn bánh, rồi kêu nhà máy gạch giao hàng đến nhà.
Vậy nên phải thêm một, hai đồng tiền xe, nhưng Triệu Văn Thao lại cảm thấy rất tiện, nếu một mình hắn muốn chở hai xe gạch bốn bánh như vậy về nhà thì có phải là đã làm trễ mất bao nhiêu thời gian.
Sau khi bàn bạc ổn thỏa xong, anh Diệp không nhịn được hỏi: “Bây giờ cũng chẳng có ai mua hạt giống nữa, em còn bận cái gì vậy?”
Triệu Văn Thao cười, người anh cả này thật đúng là một người thật thà, làm ăn mua bán đâu chỉ có mỗi vậy.
“Anh cả, bây giờ là thời kỳ giáp vụ, cải xanh rất được giá nên em đang bán cái xanh đó, thuận tiện còn bán thêm ít thịt nữa.”
Bây giờ chỉ còn hành lá và tỏi tây thôi, vào mùa đông thì những thứ như dưa chua, bắp cải, khoai tây đều ăn hết nhanh, cuối cùng thì chỉ có dưa muối có thể ăn được, nhưng ngày nào cũng ăn một món thì cũng sẽ nuốt không trôi được. Dĩ nhiên là người nhà quê thì không nằm trong số đó, dầu gì ăn không đủ no còn có thể tạm bợ được, chứ đừng nói đến ăn không ngon, có cái ăn đã là tốt lắm rồi, chọn ăn chọn uống là có lỗi, nhưng người trong thành phố thì không giống vậy, Triệu Văn Thao chính là nhìn trúng điểm này nên mới mua thức ăn từ thôn trang Thái Bình rồi chở vào thị trấn.
Bây giờ ban ngày không lạnh, lại không có tuyết rơi, cũng không mưa lớn, không ảnh hưởng đến xe chở hàng, trải qua việc kinh doanh trong mùa thu và mùa đông năm ngoái nên đã có khách hàng cố định, chỉ là một đơn vị cá nhân nên nuôi một cái xe của hắn thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Ngoại trừ việc chở rau, hắn còn thu mua các sản vật trong rừng, nấm, rau củ dại từ thị trấn rồi vận chuyển vào thành phố, chưa bàn đến việc những thứ này bán được giá ở trong thành phố, lại còn không có mấy người bán, lợi nhuận vô cùng lớn.
Còn có thỏ, thỏ sinh sản rất nhanh, mấy tháng là có thể xuất chuồng được rồi, mặc dù bây giờ nuôi vẫn chưa đủ nhiều, nhưng trong vài tháng mà đã bán được bảy, tám chục con rồi.
Anh Diệp chỉ thấy Triệu Văn Thao tiêu xài hoang phí, nhưng không biết tiền mà Triệu Văn Thao kiếm được cũng rất nhiều, nếu không phải có nguồn lực như vậy thì hắn dám đi chịu nợ gạch ngói sao, hắn cũng không ngốc!
Anh Diệp không phải là Diệp Minh Bắc nên Triệu Văn Thao sẽ không nói quá cặn kẽ, chỉ nói đến việc vận chuyển cải bắp và thịt rồi lái xe đi.
Trong lòng anh Diệp có chút hoài nghi, có nhiều người mua cải bắp để ăn như vậy hả? Tại sao anh ta lại không nhìn thấy chứ?
Món ăn trên bàn trong tiệc dựng nhà của anh ta là rau phơi khô của mùa đông, lại còn giết cả gà trống nhà mình nuôi nữa, có cả thịt khô cũng lấy ra hết, cải bắp là do Triệu Văn Thao mang tới, không phải mua, cho nên anh ta rất khó mà tưởng tượng được có người lại đi mua cải bắp về ăn suốt ngày như vậy.
Chuyện Triệu Văn Thao xây nhà rất nhanh đã truyền ra khắp thôn, ban đầu không ai tin cả, nhưng đến một ngày lễ của tháng năm, cũng chính là trước tết Đoan Ngọ một ngày thì đã có hai xe gạch bốn bánh được đưa vào sân nhà họ Triệu, lần này tin tức đã được chứng thực nên dẫn đến một trận xôn xao trong toàn thôn.
Ngày lễ của tháng năm qua rất nhanh, cũng chính vào tết Đoan Ngọ, mọi người đều tranh thủ thời gian để cắt gốc rạ, anh hai Triệu có nhiều đất, trồng hai mươi mẫu kê, mặc dù hai vợ chồng đi sớm về muộn, nhưng còn chưa cắt hết gốc rạ, đã qua buổi trưa rồi mà vẫn chưa kết thúc công việc.
“Ai ya, chị vẫn chưa về nhà à?” Vợ của Vương lão tam ăn cơm trưa rồi đến đây, thấy chị hai Triệu vẫn còn ở kia cắt gốc rạ thì đi đến.
Chị hai Triệu cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Một lát nữa rồi về, cô cơm nước xong rồi hả?”
“Ăn xong rồi.” Chị ba Vương cũng không đi mà chỉ nói: “Chị biết gì chưa, em trai chồng của chị chở gạch về để xây nhà rồi đó!”
Chị hai Triệu còn chưa kịp phản ứng: “Ai muốn xây nhà vậy?”
“Là em trai chồng Triệu Văn Thao của chị đó!” Vợ của Vương lão tam rất mau miệng, nói liên thanh: “Giỏi thật, hai xe gạch lớn được chở về kia, tất cả đều là gạch mới tinh đó.”
Nhất thời động tác của chị hai Triệu liền khựng lại, sau đó trong đầu toàn là ý nghĩ Triệu Văn Thao xây nhà, Triệu Văn Thao xây nhà, bỗng nhiên đứng lên, còn chưa kịp nói gì thì đã cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm lại, đột ngột ngã quỵ xuống.
“Trời ạ! Chị hai à chị làm sao thế này! Anh hai ơi, chị hai của em ngất rồi này!” Vợ của Vương lão tam bị dọa sợ hét lớn lên.
Anh hai Triệu đang cắt gốc rạ bên kia nghe thấy thì lập tức chạy tới, hai người ba chân bốn cẳng vừa đánh đánh liên hồi, rồi lại nhấn vào nhân trung, cuối cùng cũng làm cho chị hai Triệu tỉnh lại.
“Chị cũng ra nông nỗi này rồi, mau đi về đi.” Vương lão tam thấy sắc mặt chị hai tái xanh thì vội vàng nói.
Anh hai cũng sợ, thấy môi vợ đang run run mà không nói ra lời thì lập tức cõng lên rồi chạy về nhà, vợ của Vương lão tam cũng đỡ lấy chị hai Triệu rồi đi về theo.
Vào trong thôn thì đúng lúc gặp phải bà Dương muốn ra đồng, nhìn thấy chị hai như vậy thì vội nói: “Hẳn là lo lắng quá mức rồi, mau về nhà châm đi.”
Anh hai nói: “Bác gái, bác tới xem giúp đi!”
“Được!” Bà Dương cũng là một người nhiệt tình, đi theo anh hai Triệu về nhà.
Lúc này chị hai mới chậm rãi hồi thần lại, suy yếu nói: “Tôi không sao.”
“Sắc mặt cô kém như vậy mà!” Bà Dương nói: “Mau đi tìm một mảnh vải và kim đến đây!”
Anh hai lấy cái giỏ kim chỉ trong nhà ra, vợ của Vương lão tam tìm được một mảnh vải rồi buộc chặt lên cánh tay của chị hai, ngón tay cái của bà Dương hơi đè xuống phần dưới cánh tay của chị hai, giơ kim lên, châm xuống, có một giọt máu màu đen chảy ra.
“Nhìn xem, máu này cũng đều là màu đen!”Vợ của Vương lão tam tặc lưỡi hai tiếng: “Chị làm sao thế, sao lại lo lắng đến mức này chứ?”
“Đúng vậy, cô mau nhìn xem đi!” Bà Dương vừa nói vừa cởi mảnh vải ra: “Nào, để tôi châm tay còn lại cho cô.” Cũng chưa chờ sự đồng ý của chị hai Triệu đã cầm lấy cánh tay kia rồi làm theo giống như vừa rồi.
“Đều là máu đen!” Vợ của Vương lão tam lấy phần thuốc trong điếu thuốc lá ra rồi chà sát lên.
Anh hai khẩn trương nói: “Sao rồi, có đỡ hơn chút nào không?”
Chị hai ừm một tiếng nhưng cũng không thấy tốt lên.
“Tôi châm thêm mấy đầu ngón tay cho cô.” Bà Dương nói xong thì cầm tay chị hai lên, đâm một cái vào vị trí dưới móng tay ở mỗi đầu ngón tay.
Lúc này chị hai mới cảm thấy đỡ hơn.
“Hẳn là do mấy ngày vất vả, đến bây giờ mà vẫn chưa gặt xong gốc rạ trên hai mươi mẫu đất kê nên sốt ruột.”
“Đấy hai người nói xem, cây kê này cũng không dễ chăm sóc, mà hai người còn trồng nhiều loại như vậy!” Bà Dương nói: “Trồng bớt đi thì có phải tốt hơn không!”
Chị hai nói: “Nhà đông con, sợ không đủ ăn.”
Bà Dương thở dài, không nói gì nữa, quan sát chị hai thêm một hồi: “Sắc mặt vẫn chưa tốt lắm, hay là tôi đánh cho cô nhé?”
“Bà vẫn còn chưa ra đồng nữa mà, tôi nằm một lát thì sẽ không sao nữa đâu.” Chị hai không có chút tinh thần nào.
Bà Dương quyết định rất nhanh: “Nhà tôi chỉ có một miệng ăn, đâu có con trai con dâu, mất một buổi chiều cũng chẳng sao cả, tôi chữa cho cô một lát nữa!”
Vợ của Vương lão tam cũng không muốn ra đồng, nhưng cô ta không so được với bà Dương: “Em và chị đâu thể so được với một bà già như bà ấy, em còn phải ra đồng đây! Tiện thể mang luôn cái quốc về cho chị nữa.”
Chị hai vội vàng cảm ơn cô ta, vợ của Vương lão tam khoát khoát tay rồi đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận