Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 155. Con khỉ nhỏ
Bất kể thời đại gì thì việc tặng quà đưa tiền đi cửa sau đều có ích.
Ban đầu nữ nhân viên quầy này khá sửng sốt, không ngờ Triệu Văn Thao lại đưa thứ này ra, nhưng sau khi phản ứng lại, cô ta chớp chớp mắt rồi đẩy tiền về.
Đây còn là lần đầu tiên gặp mặt, có lý nào lại nhận tiền của người ta? Hơn nữa còn không biết về Triệu Văn Thao, lỡ như lát nữa lại tố cáo cô ta thì sao?
Triệu Văn Thao cũng chẳng bất ngờ đối với việc này mà chỉ cười nhận lại.
Thực ra tuổi tác của nữ nhân viên quầy này cũng xêm xêm Triệu Văn Thao. Lúc trước đúng là cô ta không chú ý đến Triệu Văn Thao, dù sao vừa nhìn thấy đã cho là một tên nhà quê nên không có hứng thú tìm hiểu những thứ khác.
Nhưng hiện tại nhìn lại mới phát hiện dáng vẻ của người này không tệ, đặc biệt còn có tiền bạc cộng điểm.
Nhưng ngoại trừ một câu ngoại hình đẹp ra thì nữ nhân viên quầy hàng không còn khen gì khác bởi vì cô ta cũng đã lập gia đình rồi. Sau khi quan sát hắn một lát, cô ta chủ động nói: “Thật ra chỗ chúng tôi không buôn bán những sản phẩm nông nghiệp này đâu, những thứ này là cậu tôi nhờ tôi thu mua giúp đấy. Biển hiệu buôn bán hàng hóa kia cũng là cậu tôi bảo tôi treo lên.”
“Tôi cũng đang buồn bực đây. Sao trong trung tâm thương mại còn bán rau bán trứng gà chứ?” Triệu Văn Thao nói: “Cậu cô làm gì thế?”
“Cậu tôi tự mình có cửa hàng ở chợ rau bên kia.” Nữ nhân viên quầy nhìn hắn nói: “Cho nên cậu tôi cần không ít sản phẩm nông nghiệp, chỗ tôi chủ yếu là thu chứ bán thì ít.” Không ít đồ nhà quê ở nông thôn chỉ tới bên này mở mang hiểu biết cho nên cậu cô ta cứ bảo cô ta treo một tấm bảng hiệu ở nơi này, cũng tiện thể chuyển vài thứ qua đây xem thử có ai buôn bán không.
Mỗi tháng cho cô cháu ngoại là nữ nhân viên quầy này một đồng tiền phí cực khổ, nếu không nữ nhân viên quầy còn lâu mới làm ấy.
“Ra là thế.” Triệu Văn Thao gật đầu.
“Ban nãy nghe ý của anh là chỗ anh có hàng à?” Nữ nhân viên quầy nhìn hắn nói.
“Đúng, tôi có.” Triệu Văn Thao gật đầu.
“Anh là người xã nào?" Nữ nhân viên quầy hỏi.
"Tôi là người của xã Đồn sát núi ấy, chỗ chúng ta cái gì cũng có, trên cơ bản thì vật trong núi trong nước không thiếu. Chỗ cô chủ yếu thiếu thứ gì vậy?" Triệu Văn Thao cười ha ha nói.
Nữ nhân viên quầy còn nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Gà vịt cá bán rất nhanh, nếu như anh có thì bao nhiêu cậu tôi đều có thể thu mua hết. Trừ cái này ra thì rau dại thú hoang trái cây trong núi cũng rất được hoan nghênh.”
"Thỏ thì sao?" Triệu Văn Thao hỏi.
"Thỏ cũng được, là thỏ núi à?" Nữ nhân viên quầy hỏi.
"Không phải, trong nhà nuôi.” Triệu văn Thao lắc đầu.
"Cũng được, thịt thỏ nhà cũng không tệ.” Nữ nhân viên quầy gật đầu.
Triệu Văn Thao không nói gì nữa.
Chút thỏ ấy còn không đủ cung cấp cho huyện, nào còn dư thừa để bán đến thành phố. Hắn chỉ là hỏi thử xem thị trường của thỏ thế nào bởi vì hắn dự định mở rộng quy mô nuôi thỏ, trước khi mở rộng nhất định phải tìm hiểu qua về thị trường.
“Lần sau tôi qua đây sẽ chuyển cho cô một con thỏ mập.” Trước khi đi, Triệu Văn Thao nói với cô ta.
Nữ nhân viên quầy mặt mày tươi cười, nói: “Anh đi thong thả,. Lần sau anh phải chở đồ tới đây đấy. Tôi sẽ dẫn anh đến gặp cậu tôi!”
Có lần sau hay không thì để sau rồi nói, dù sao Triệu Văn Thao cũng đạt được tin tức mà mình muốn rồi.
Nếu như khoảng thời gian này muốn chở hàng đến thành phố thì chỉ chở thịt tới thôi, nếu không thì phải chở thổ sản vùng núi. Trừ hai loại này ra thì mấy thứ củ cải, cải trắng gì đó đều không dễ kiếm tiền.
Đi dạo một hồi ở cửa hàng, mua cho vợ mảnh vải sợi tổng hợp, một mảnh hoa nhí một mảnh màu bạc hà. Hắn cảm thấy vợ mà làm thành quần áo mặc thì nhất định rất đẹp.
Ra khỏi cửa hàng cũng đã sẩm tối.
Trời ngày hạ dài, thời gian còn sớm mà tiết nóng đã tiêu mất, đúng là thời điểm tốt để đi dạo phố, Triệu Văn Thao bèn đi dọc theo đường phố.
Suy cho cùng sẽ không giống với huyện thành, người đến người đi, các loại xe con chen chúc nhau rất náo nhiệt.
Ngày thường đến thành phố đều là tới vội mà đi cũng vội, không có thời gian đi ra ngoài thăm thú, hôm nay là thời điểm tốt hiếm có.
Đang nhìn đến hăng say thì cái sân rộng phía trước vang lên một hồi tiếng chiêng trống.
Triệu Văn Thao thấy một số người dừng chân quan sát nên cũng đến gần xem thử. Dù sao xem náo nhiệt cũng là điển hình đặc thù của thanh niên nông thôn như hắn.
Nhưng không ngờ tới lại là xiếc khỉ.
Một người đàn ông xấu xí gầy như cây sào, dắt một con khỉ con gầy nhỏ, gõ chiêng bảo khỉ con làm động tác lộn nhào.
"Không có tiền thì cho một tràng pháo tay, có tiền thì cho tiền, ra khỏi nhà không dễ dàng gì, xin các chú các bác các anh các chị chiếu cố nhiều hơn!" Người đàn ông gầy như cây sào điều khiển con khỉ bắt đầu bảo khỉ nhỏ nâng khay trà đòi tiền.
Chỉ là thời đại này mọi người mới ăn no bụng chưa được bao lâu, nào có tiền nhàn rỗi cho xiếc tạp kỹ?
Cho nên đại đa số người thấy đòi tiền thì xoay người đi mất.
Khỉ nhỏ quẹo một vòng cũng chỉ đòi được vài xu tiền, quả là ít đến đáng thương.
Triệu Văn Thao đứng bên ngoài, khỉ nhỏ bị nắm sợi dây trên cổ nên không với tới chỗ hắn bèn quẹo về.
Người đàn ông gầy như cây sào nhìn thấy con khỉ đòi được chút tiền như vậy, sắc mặt đương nhiên là khó coi.
Nhưng cũng không dám phát tác đối với người khác, vì vậy đã trút giận lên trên người con khỉ con, quơ một cái roi nhỏ lên nhắm vào đầu mà đánh xuống, con khỉ nhỏ bị đánh kêu ầm lên.
Anh ta vừa đánh còn vừa mắng: "Đồ vô dụng, chỉ đòi được chút tiền như vậy thì nuôi mày làm gì? Ăn chùa uống chùa, đổ bỏ đi, đánh chết cho xong tội xong nợ!"
Triệu Văn Thao trông thấy con khỉ nhỏ kêu oe oe trốn chạy, không nhìn nổi hành vi hiện tại của người đàn ông gầy như cây sào kia nữa, tiến lên ngăn cản: "Anh làm gì thế? Không kiếm được tiền là do chính anh không có bản lĩnh. Anh đánh con khỉ làm gì?"
"Anh là ai chứ? Mắc mớ gì tới anh!" Người đàn ông gầy như cây sào liếc mắt nhìn hắn rồi định tiếp tục đánh.
Triệu Văn Thao đưa tay tóm lấy tay anh ta: "Anh không cần biết tôi là ai, anh đánh nó thì không được!"
Người đàn ông gầy như cây sào vừa muốn mở miệng mắng, nhưng nhìn mặt mày Triệu Văn Thao có vẻ mạnh mẽ, đây hiển nhiên không phải là người dễ trêu nên nhất thời sợ hãi nhưng giọng nói vẫn còn khá cứng rắn: "... Tôi đánh khỉ của tôi chứ có đánh khỉ của anh đâu!"
Triệu Văn Thao nhìn dáng vẻ nhỏ gầy lẻ loi của con khỉ nhỏ kia, còn hiện đầy vết thương, thấy tội nghiệp nên nói: "Anh không đánh khỉ của tôi, nhưng anh đang tạo nghiệp chướng, tôi chỉ nhìn thôi đã chướng mắt thì phải làm sao? Anh đánh nó như vậy, dọa trẻ con thì làm sao? Anh xem đi, trên đường có bao nhiêu trẻ con?"
Những người khác vây xem cũng nhao nhao mở miệng nói không thể ngược đãi khỉ nhỏ như vậy.
Người đàn ông gầy như cây sào có oán giận trong lòng nhưng kiêng kỵ Triệu Văn Thao, chỉ hàm hồ nói đã biết đã biết rồi đi thu dọn đồ đạc.
Triệu Văn Thao không nói cái gì nữa, xoay người đi mất.
Nào ngờ con khỉ nhỏ kia lại hướng về phía Triệu Văn Thao mà kêu. Triệu Văn Thao quay đầu nhìn nó, lấy ra hai cái kẹo từ trong túi ra ném cho con khỉ nhỏ kia.
Sau chuyện của con khỉ nhỏ, Triệu Văn Thao không tiếp tục đi dạo phố nữa mà lái xe quay trở lại một quán trọ nhỏ ở gần đó để trọ lại qua một đêm.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai liền lái xe về nhà, đến nhà thì cũng tầm chiều rồi. Triệu Văn Thao lái xe vào sân, gọi một tiếng: "Vợ ơi, anh về rồi này!"
"Chít chít!"
Đáp lại hắn lại không phải là ngôn ngữ của nhân loại.
Triệu Văn Thao nhìn lại liền thấy đầu của một con khỉ chui ra từ trong đống hàng hoá tạp nham trên xe của hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận