Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 163. Con gái mong manh

Chương 163. Con gái mong manh
Như thế này xem ra, mẹ Diệp đã biết mặc dù căn nhà mới này xây rất đẹp, nhưng chắc chắn đã tốn không ít tiền.
Tuy nhiên đối với việc này, bà cũng không hỏi nhiều.
Thay vào đó, Diệp Sở Sở cười nói: “Mẹ, sao mẹ không hỏi là tụi con đã vay bao nhiêu nợ nước ngoài, hay đại loại như có thể trả được nợ hay không?”
“Mẹ hỏi cái đó làm gì.” Mẹ Diệp buồn cười nói: “Văn Thao là đứa trong lòng có tính toán, nó muốn làm như thế nào thì làm thế đó, con cũng đừng quản nhiều quá, nghe theo là được rồi.”
Bà biết rất rõ con rể là người như thế nào, mắt nhìn của hắn không giống với những người lớn lên ở quê khác, tầm mắt của con rể xa hơn nhiều.
Hắn làm như vậy thì chắc chắn sẽ có nguyên nhân của việc làm như vậy, dám vay nợ nước ngoài thì ắt cũng sẽ có cái tự tin đó.
Mẹ Diệp không có gì gọi là quá lo lắng cả.
“Làm gì có người mẹ ruột nào như mẹ chứ, mẹ chồng của con còn bảo con phải quản lý Văn Thao kìa, còn mẹ thì ngược lại, cả người đều nghiêng về anh ấy rồi.” Diệp Sở Sở buồn cười nói.
Mẹ Diệp cười nói: “Mẹ chồng của con không nhìn xa được như vậy đâu, Văn Thao có gì để mà quản chứ, nó vẫn đang tốt như thế, còn con lại là cái bộ dạng gì đây, mẹ nhìn con lớn lên mà còn không có tính toán à? Vẫn là để nó tự phát triển đi, con yên tâm dưỡng thai là được.”
Bà chỉ muốn con gái không cần phải lo bất kì việc gì, mọi việc đều không cần phải lo lắng, cứ giao cho con rể, con rể có thể làm được, con gái chỉ cần không tăng thêm phiền phức là được rồi.
“Mẹ, mẹ đừng coi thường người khác vậy chứ, đợi năm nay con lấy được tiền lãi trang phục mà con và chị ba hùn vốn, đến lúc đó sẽ cho mẹ một phen kinh ngạc.” Diệp Sở Sở hậm hực nói.
Mẹ Diệp thực sự không biết chuyện này, ngẩn ra một chút: “Con và chị ba hùn chung vốn quần áo? Chuyện khi nào đó?”
“Không phải đợt năm mới chị ba đã quay về sao, con nghe chị ấy kể về việc thiết kế trang phục nên con mới nói là để con thử xem sao? Chị ba nói được, con liền quay về vẽ cho chị ấy một vài bộ quần áo, lúc đó không có tiền nên con nghĩ muốn giúp Văn Thao một chút, xem xem có thể được không? Kết quả có thể.” Diệp Sở Sở cười nói. 
Mẹ Diệp không tin: “Quần áo mà con vẽ ra có thể được xem trọng à, người ở nơi này của chúng ta có lẽ đều không coi thường, nhưng những người ở thủ đô đó có thể nhìn được?” 
“Mẹ, mẹ lại coi thường con rồi, bản phác hoạ của con không những khiến chị ba khen không ngớt lời, mà trước khi sắp đi còn đặc biệt qua đây cùng anh ba để lấy hết chỗ phác hoạ còn lại đi, ngay cả cái sân vườn này cũng là một tay con vẽ ra, Văn Thao dựa theo bản vẽ của con mà thiết kế đó.” Diệp Sở Sở nói.
“Cái sân vườn này là do con vẽ ra rồi mới thiết kế?” Mẹ Diệp quả thực kinh ngạc rồi. 
“Bằng không thì sao ạ?” Diệp Sở Sở nói: “Mẹ, mẹ luôn dùng ánh mắt cổ hủ để nhìn người, mẹ có biết thế nào gọi là ba ngày không gặp phải thay đổi cách nhìn không?” 
“Còn giả vờ có học thức nữa, cho con chút ánh nắng thì liền toả sáng.” Mẹ Diệp cười rồi liếc nhìn con gái. 
Hai mẹ con vừa nói chuyện vừa vào phòng bếp bận việc. 
Mẹ Diệp bỏ con gà đã chặt vào nồi to rồi đun lên, hai mẹ con ngồi xuống cửa sổ trong nhà bếp, vừa trông lửa trong lòng bếp vừa nói chuyện. 
Khỉ con Phát Tài ngồi xổm ở một bên ăn dưa chuột, dưa chuột là vặt được ở sân sau. 
Đối với cuộc sống hiện tại của mình, Phát Tài vô cùng thoả mãn, sống cũng rất thoải mái, tinh thần cũng trở nên phấn chấn hơn. 
“Con xem, bọn con còn nuôi cả một con khỉ nữa.” Mẹ Diệp nhìn cũng thấy buồn cười, bà đã từng nhìn thấy người khác nuôi cừu nuôi chó, nhưng chưa từng nhìn thấy nhà ai nuôi khỉ. 
“Tài Tài rất ngoan, cũng rất ngoan ngoãn, có thể giúp con rất nhiều việc trong nhà.” Diệp Sở Sở vừa cười vừa xoa xoa đầu của Tài Tài, nói. 
Khỉ con nghe hiểu được lời khen của cô chủ dành cho mình nên lí nhí kêu lên. 
Mẹ Diệp thấy khỉ con hiểu ý con người như vậy thì cũng có chút bất ngờ: “Con khỉ này quả thực khá hiểu chuyện.” 
“Nó cũng là một thành viên trong gia đình bọn con rồi.” Diệp Sở Sở cười nói. 
Mẹ Diệp cũng cười, nói: “Con có muốn nuôi chó không? Nuôi để trông nhà và sân vườn cũng không tồi.” 
“Chỗ mẹ có ạ? Nếu có thì mẹ có thể nhận nuôi hai con.” Diệp Sở Sở nói. 
“Chó thì có gì mà hiếm lạ chứ, chỗ này của các con không có à? Con bảo Văn Thao nhận nuôi đi, mẹ chưa từng nuôi nên không biết chọn như thế nào, bảo Văn Thao tự chọn hai con tốt là được.” Mẹ Diệp nói.
Diệp Sở Sở gật gật đầu. 
Mẹ Diệp lại nói: “Đến nay trong nhà vẫn rộng rãi như thế này, các con không nghĩ đến việc nuôi hai con lợn à?” 
“Không nuôi thì hơn, mùi nặng lắm ạ.” Diệp Sở Sở cười. 
Mẹ Diệp liếc mắt nhìn con gái: “Bảo sao mẹ cứ tự hỏi tại sao lại không nuôi, Văn Thao ở bên chỗ mẹ nhìn thấy thích lắm đấy, hoá ra là bởi vì con, bây giờ các con mắc nhiều nợ nước ngoài như vậy, , mặc dù mẹ biết Văn Thao có bản lĩnh, nhưng có thể kiếm được bao nhiêu tiền thì cứ kiếm bấy nhiêu, nuôi hai con lợn cũng không tốn công lắm.” 
“Nuôi lợn là tốn công nhất rồi; mùi nặng thì thôi đi, nhưng bọn con vẫn còn nhiều việc, từ sáng đến tối không rảnh rỗi nổi.” Diệp Sở Sở lắc đầu nói: “Con không nuôi đâu, nếu mẹ muốn nuôi thì bảo Văn Thao làm một cái chuồng lợn bên ngoài rồi nuôi, đến lúc đó vừa hay có thể chuyển hết gà ra ngoài, không nên đặt hết mọi thứ ở trong nhà.” 
Mẹ Diệp: “...” Sau khi gả đi, bệnh già mồm lâu năm này của con gái không những không mất đi, ngược lại còn ngày càng nghiêm trọng hơn. 
Tuy nhiên bà cũng từng nói rằng cuộc sống trải qua như thế nào đều do con gái và con rể tự mình trải qua, bà sẽ không can thiệp hay quan tâm nhiều nữa. 
Mẹ Diệp nói đến chuyện khác: “Văn Thao lại vào huyện rồi à? Nó đang bận chuyện gì thế?”
“Những việc bận cũng đã nhiều hơn, hai ngày trước anh ấy mới chuyển được hai đàn gà vịt vào trong thành phố. Nhưng bây giờ chuyện anh ấy suy nghĩ nhiều nhất là chuyện cấp điện.” Diệp Sở Sở cười nói: “Khi anh ấy bật máy bơm nước đã nói với con là, cuối năm nay nhất định sẽ cấp điện cho cả thôn!” 
“Có thể cấp được à?” Mẹ Diệp cũng phấn chấn tinh thần, nếu như chỗ này có điện thì thôn dưới cũng có thể cùng có điện, nhưng cấp điện không phải là chuyện gì đơn giản. 
“Con cũng không biết, anh ấy nói có lẽ là được.” Diệp Sở Sở nói. 
“Chuyện cấp điện sợ rằng không phải chuyện dễ, trừ phi chỗ này của các con có sản nghiệp lớn, cần dùng không ít điện, nếu không thì người ta cũng không nhất thiết phải qua đây cấp.” Mẹ Diệp nói. 
“Sản nghiệp lớn?” Diệp Sở Sở không hiểu. 
“Ừ, sản nghiệp lớn, giống như bên Thái Bình Trang ấy, có sản nghiệp nắm chắc trong tầm tay, nếu không thì cấp điện rồi sử dụng cái gì?” Mẹ Diệp nói: “Người ta cũng sẽ không chấp thuận đâu.” 
“Nuôi thỏ không biết là có tính không?” Diệp Sở Sở hỏi: “Văn Thao muốn mở rộng quy mô nuôi thỏ.” 
“Đến lúc đó muốn nuôi bao nhiêu?” Mẹ Diệp nói.
“Vẫn còn chưa biết ạ, nhưng có lẽ sẽ phát triển một trang trại nuôi thỏ nhỉ?” Diệp Sở Sở nghĩ rồi nói: “Nếu không đến mức đó thì cũng không cần thiết phải làm.” 
Khi nằm trên giường, cô thường nghe Văn Thao nhà mình nhắc đến việc nuôi thỏ, mấy con thỏ hắn xách về vào năm ngoái đều đem đến cho hắn bao nhiêu lợi nhuận.” 
Chỉ cần cho ăn cỏ là được rồi, có thể nói là buôn một lãi mười, hắn rất lạc quan về ngành này.” 
“Nếu như có thể làm được một trang trại nuôi thỏ, vậy thì có lẽ có thể qua đây cấp điện!” Mẹ Diệp nói.
“Đúng vậy ạ.” Diệp Sở Sở gật gật đầu. 
“Mẹ nghe nói muốn cấp điện thì phải dựng cột điện, nhưng đóng băng rồi thì không thể đào hố được nữa, phải làm trước khi đóng băng.” Mẹ Diệp suy nghĩ, nói: “Khi nào mẹ quay về cũng sẽ bảo hai anh của con hỏi về chuyện này, phải có điện, hai thôn của chúng ta cùng có điện, căn nhà này mà bật đèn điện lên thì có thể nói là vô cùng sáng sủa, dùng đèn dầu với nến quả thực không thoải mái chút nào.” 
Mẹ Diệp ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng tinh, nghĩ đến việc có điện, trong lòng cũng có chút vui mừng.
Diệp Sở Sở duỗi tay chỉ vào một cái lỗ nhỏ: “Mẹ, mẹ nhìn xem, đó chính là vị trí Văn Thao giữ lại để lắp đèn. Anh ấy bảo dây điện đặt ở bên ngoài nhìn không đẹp nên giữ lại một cái lỗ trên trần nhà, đến lúc đó sẽ lắp đèn vào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận