Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 169. Tính quan trọng của tài ăn nói

Chương 169. Tính quan trọng của tài ăn nói
Không cần quan tâm chú sáu làm gì đột nhiên làm sao lại tốt bụng lấy cái này ra chia sẻ, nhưng theo cách nhìn của anh ba Triệu, đây cũng là một con đường kiếm tiền, nếu như đã là con đường kiếm tiền, thì có thể thử xem như thế nào.
“Anh ba, anh yên tâm đi, em chắc chắn sẽ kiếm cho anh mấy loại thỏ tốt, một con đực thì cực quá, làm gì thì cũng phải có hai con!” Triệu Văn Thao cười nói.
Mọi người nghe vậy đều bật cười, không khí lập tức trở nên vui vẻ hơn nhiều.
“Chú út à, chúng tôi cũng nuôi bốn cặp, giống như chú ba!” Chị hai Triệu thấy anh ba Triệu thật sự muốn nuôi, nghĩ đến số nợ mà mình mắc phải lúc xây phòng liền vội vàng nói.
Anh tư Triệu thấy hai người anh đều muốn nuôi thỏ, đây là ủng hộ em trai.
Anh cũng cũng không thể ngồi xem không, cũng nói: “Anh muốn nuôi sáu cặp thỏ, chú sáu, thỏ đực thỏ cái gì cậu cứ xem mà chọn!”
Chị tư Triệu nhỏ giọng nói: “Sáu cặp có phải nhiều quá rồi hay không, một đôi là có thể sinh được hai ba trăm con rồi, sáu đôi thì chúng ta lấy đâu ra chỗ để nuôi?”
“Đây không phải là vừa nuôi vừa bán sao? Đợi đến khi nó lớn, bán từng đợt từng đọt.” Triệu Văn Thao nói, sau đó hỏi: “Xác định chưa, xác định rồi thì tôi ghi lại cho mọi người.”
“Xác định rồi!” Chị tư Triệu cắn răng nói.
“Được!” Triệu Văn Thao lấy giấy bút ra ghi lại: “Còn ai muốn nuôi không?”
Mọi người thấy những người muốn nuôi đều là anh của Triệu Văn Thao, anh em ruột nhà người ta muốn nuôi thì cũng dễ hiểu, bọn họ là người ngoài nên có chút do dự.
Lúc này Thôi Đại liền nói: “Anh sáu, nếu mà nuôi rồi không bán ra được thì sao?”
“Đúng rồi, không bán ra được thì sao?” Anh ba Triệu nói theo, làm sao anh lại quên cái chuyện này được chứ!
“Đúng đúng đúng, xém chút nữa thì bị cậu nói cho lung lay theo, nếu như không bán ra được thì sao?” Chị tư Triệu cũng vội vàng nói.
Người khác cung nhao nhao nói đến cái vấn đề lớn này.
So sánh với việc không bán ra thì những thứ khác đều có thể xem là chuyện nhỏ, có bán được hay không thì mới là chuyện lớn!
Triệu Văn Thao cười cười nói: “Vấn đề này Thôi Đại hỏi hay lắm, đến khi thỏ lớn rồi thì mọi người có thể tự mình đi bán để tránh việc nói chỗ tôi bên này làm mọi người chịu thiệt thòi, nhưng nếu mà tin tưởng chỗ Triệu Văn Thao tôi đây, nếu như không bán được nữa thì chỗ tôi mua lại cho mọi người, dựa theo giá thị trường ở bên ngoài, nhưng mà tôi cần thỏ sống mạnh khỏe, bệnh tật này nọ thì tôi không mua. Cái này tôi nói trước cho mọi người biết, thì mọi người cũng tự có tính toán ở trong lòng.”
“Lỡ như bị cậu lừa thì làm sao, đến lúc đó nhỡ may cậu không chịu mua lại cho chúng tôi thì sao?” Chị Trang nói.
Triệu Văn Thao hào phóng nói: “Chúng ta có thể ký hợp đồng, nếu tôi không mua lại thỏ mà mọi người nuôi lớn khỏe mạnh thì mọi người có thể đi tòa án kiện tôi không tuân thủ theo lời hứa, đến lúc đó tôi có khuynh gia bại sản thì cũng theo mọi người.” 
Thôi Đại cười: “Xem anh sáu nói kìa, làm sao mà đi kiện anh được, chẳng lẽ em còn không tin anh chắc, không cần ký hợp đồng.”
“Đừng, phải ký hợp đồng, đây là trình tự bình thường thôi.” Triệu Văn Thao kiên định nói.
Đây sẽ là những kênh cung ứng hàng của anh trong tương lai, làm sao anh có thể không ký hợp đồng được? Phải ký hết!
“Được, vậy thì em nghe anh sáu, cái đó, em cũng nuôi, em cũng lấy sáu con đi, sáu sáu thuận lợi! Cầu tí may mắn.” Thôi Đại nói.
“Được!” Triệu Văn Thao ghi vào.
“Anh sáu, nhưng mà bây giờ em không có tiền, nợ có được không?” Thôi Đại lại nói.
“Nợ được!” Triệu Văn Thao quả quyết nói: “Có điều lời không hay thì phải nói trước, nợ thì phải ký giấy nợ, còn cần có cả vật thế chấp, đừng để đến lúc đó mấy người không đưa tiền rồi bảo tôi tự bỏ tiền túi ra, thế thì tôi không làm nổi!”
“Anh sáu coi anh kìa, em là người như thế sao? Được, ký giấy nợ, thế chấp, lương thực được không?” Thôi Đại nói.
“Được!” Triệu Văn Thao cười cười đáp lại, dưới quê cũng chẳng còn thứ gì khác.
Cha Thôi Đại liền lo lắng, túm lấy bờ vai con trai nói: “Con làm cái gì đó, làm sao có thể lấy lương thực ra thế chấp được!”
Thôi Đại không kiên nhẫn nói: “Cha người đừng quản, cái nhà này con lo!”
“Thằng quỷ nhà anh tìm chết hả!” Cha Thôi Đại tức giận nói.
“Hừ, nếu như không có con thu xếp một năm nay thì người trong nhà đều chết đói hết rồi!” Thôi Đại tức giận đáp trả.
“Con ủng hộ anh con nuôi thỏ!” Đứa con thứ hai nhà họ Thôi nói một câu, thấy cha trừng mắt nhìn liền lập tức rúc vào sau lưng anh.
“Con bất hiếu trời ơi, hai đứa con bất hiếu mà!” Cha Thôi dậm chân mắng mỏ.
Chú hai Thôi, cũng chính là em trai của ông ấy khuyên nhủ: “Anh cả, nợ thì cũng không phải lấy tiền ra ngay, không lỗ được!”
Cha Thôi nghe được lời này của em trai, lập tức dừng mắng mỏ: “Thật sự không lỗ được?”
“Chẳng lẽ giả được chắc, anh tin em đi, nuôi đi em cungx nuôi mấy con, đến lúc đó anh phụ em chăm đi.” Chú hai Thôi tính toán ở trong lòng, nói.
Cha Thôi liền gật đầu: “Được!”
Mọi người thấy vậy đều vô cùng khinh bỉ chú hai Thôi, lại dám sai bảo anh ruột của mình cơ, nhìn mà xem, cha Thôi chăm sóc mấy con thỏ giùm, đến lúc đó một phân tiền cũng không có được cơ!
Cha Thôi này cũng thật là một người không có mắt nhìn thật giả, không đồng lòng với con trai lại đi đồng lòng với em trai, vì cái này mà còn làm vợ tức chết rồi, nhà cửa thì càng ngày càng lụn bại, ăn uống gì đều dựa vào cứu trợ cả, bây giờ hai đứa con trai cũng sắp tức đến mức bỏ đi rồi, mà em trai ông ấy thì vợ con đuề huề ở nhà, cuộc sống càng ngày càng đi lên, cũng không biết ông ấy đang nghĩ cái gì trong đầu!
Chỉ có điều đây là chuyện của anh em ruột nhà người ta, người ngoài như bọn họ cũng không thể quản được.
Có được Thôi Đại dẫn đầu, mọi người đều nhao nhao thể hiện ý muốn nuôi thỏ.
Ít nhất hai con, nhiều nhất sáu con, không ai dám nuôi nhiều hơn, cứ gom góp gom góp như thế này thì cũng đã được mấy trăm con rồi, đương nhiên cungx có người xem thế nào thôi.
Triệu Văn Thao nhân lúc mọi người đều đồng ý, rèn thép khi còn nóng, lấy hợp đồng ra cho mọi người cùng ký.
Bí thư thấy mọi người đều hưởng ứng không tồi cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Sau đó lại nhìn đứa thứ sáu nhà họ Triệu, trong lòng lại thở dài, đây chính là tính quan trọng của tài ăn nói đó, cái này mà là ở mấy năm trước, lúc còn cần phải giao lương thực để đi tham dự hội nghị, ông cũng muốn dắt theo con thứ sáu nhà họ Triệu này đi để cho cậu ta nói.
Rất nhiều năm rồi trong thôn không hề làm chuyện nào lớn như thế này, đêm đó bí thư có chút mất ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau đã đi đến bên văn phòng điện lực bàn bạch chuyện thông điện.
Trong thôn anh sắp nuôi thỏ tập thể rồi, chuyện lớn như thế này, làm sao có thể không cho thông điện được?
Có điện rồi thì làm cái gì cũng thuận tiện, bắt buộc phải thông được điện.
Triệu Văn Thao ăn sáng xong liền nói với Diệp Sở Sở: “Vợ à, em cứ ở nhà đợi anh đi nhé.”
Diệp Sở Sở nói: “Anh cứ đi làm việc của anh đi, không cần lo cho em, em ở trong nhà thì có gì mà lo lắng chứ.”
Tối hôm qua họp cô không đi, cô đi ngủ từ sớm, bụng to như thế này nên rất dễ bị mệt.
Triệu Văn Thao liền lái xe rời đi.
Đi làm gì? Đương nhiên chính là đi kiếm giống thỏ rồi.
Đương nhiên cũng có mấy người tối qua bảo muốn nuôi thỏ, sáng sớm ngày hôm nay đã chạy sang bảo không nổi nữa, xóa tên trong danh sách.
Triệu Văn Thao cũng không miễn cưỡng, liền xé bỏ hợp đồng ở ngay đó luôn, tuyên bố bây giờ không nuôi thì sau này cũng đừng đến tìm anh bảo muốn nuôi nữa.
Người như vậy cũng chỉ có mấy người, những người khác đều rất có tinh thần tuân thủ hợp đồng.
Triệu Văn Thao rời khỏi nhà không lâu thì Hạ Tùng Chi đã ôm con gái Nữu Nữu sang bên này tìm Diệp Sở Sở rồi.
Nói đến chuyện tối hôm qua, sau đó tò mò hỏi: “Nuôi thỏ thật sự kiếm được như vậy sao?”
Diệp Sở Sở nói: “Phải nuôi cho tốt, nuôi cho thật thuận lợi, nếu như nuôi không tốt, bị bệnh thì xong rồi, lúc đó thì còn phải chịu thiệt tiền vào mình.”
Hạ Tùng Chi nói: “Chị đã bảo không phải là chuyện dễ dàng mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận