Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 172. Đi một bước trông thấy mười bước
Anh ba nghe xong thì thấy khó chịu: "Chú chúng mày tốt như vậy thì chúng mày đi sang với chú đi, cơm cho cũng ngăn không nổi miệng của chúng mày!"
Mã Đản Nhị Nha lập tức không lên tiếng nữa.
Chị ba rửa cải trắng, hành, rau mùi xong thì bỏ vào trong một cái chậu nhỏ, rót nước tương rồi khuấy lên.
Ngày hè rau ngâm tương là món ăn chính của nhà nông, cũng là thức ăn kèm với cơm đơn giản nhất.
"Anh đừng có mà không phục. Lúc chúng ta đến nhà chú ấy xem nhà mới, thím sáu của chú ấy đã nói về máy bơm nước, nói nối điện rồi mới dùng được. Những người đó đã nói gì, phá gia, lắp cái kia vô dụng, trong thôn mà nối điện chắc phải chờ đến kiếp sau đấy. Thế mà lúc này mới qua vài ngày thôn đã nối điện rồi.” Chị ba là người chân thật nên nói lời thẳng thắn.
"Vài ngày? Cũng gần một tháng rồi.” Anh ba gắp miếng rau xanh ăn xong rồi chặn chị ba một câu.
Chị ba tức đến mức nở nụ cười. Đây là trọng điểm à?
Trọng điểm là người ta bên kia lắp máy bơm nước, bên này đã nối điện rồi. Đây chính là năng lực, biết không hả? Không phục cũng không được!
Chị ta cũng lười nói thêm gì nữa, vùi đầu ăn cơm.
Anh ba nói tiếp: "Tôi nghe nói những thôn nối điện hay bị cúp điện, căn bản là vô dụng thôi!"
Mã Đản cẩn thận liếc mắt nhìn cha mình: "Cha ơi, thế nhà ta có nối điện không ạ?"
Động tác ăn cơm của chị ba khẽ ngừng lại, quét về phía anh ba nói: "Không phải là anh không nối đấy chứ?"
Anh ba hừ hừ hai tiếng: "Mấy người cho rằng nối điện là chôn vài cái cột, kéo một cái dây điện thôi à? Dễ dàng như vậy sao? Vậy còn mua máy biến thế thì sao, còn cả bóng đèn, những thứ này đều phải tự mình bỏ tiền ra. Còn gì nữa nhỉ, nối điện rồi thì dùng bao nhiêu điện cũng phải tự mình trả tiền. Đó đều là tiền cả đấy, có biết không?"
Anh ba nói xong còn không quên đập bát.
Mã Đản và Nhị Nha lập tức cúi đầu ăn, không hỏi nữa.
Chị ba bình tĩnh nói: "Không nối thì không nối thôi, anh nổi cáu với bọn trẻ làm cái gì? Đến lúc đó nhà người ta đều sáng sủa, chỉ còn nhà chúng ta là đen như cơm khê thì anh đừng nói gì đấy.”
Anh ba không nói năng gì, sau đó tiếp tục bảo: "Tôi đã nói mà, sao thằng sáu lại tốt bụng bảo mọi người nuôi thỏ như vậy, thì ra là để nối điện. Đầu óc nó đã phát triển đến mức không có giới hạn rồi, khi đó bí thư đã nói đến chuyện nối điện, nó lại không nói nối điện mà nói thẳng chuyện nuôi thỏ, kết quả lại thế này đây!"
"Anh có thể không nuôi cơ mà, chú sáu có ép anh phải nuôi đâu, anh còn là người đầu tiên nói muốn nuôi đấy.” Chị ba nói.
"Thỏ kiếm được tiền như thế thì tội gì không nuôi?" Anh ba cầm bát ăn cơm lên, hung hăng ăn vài miếng rồi nói: "Tôi không tin, lẽ nào tôi không hơn được nó? Chờ mà xem, sang năm chúng ta lại làm một căn nhà nữa, sửa sang cho đẹp, thứ nó có chúng ta cũng sẽ có. Nối điện, đương nhiên phải nối rồi, không thể để cho người ta xem thường cậu ba tôi được!"
Nghe thấy anh ba bảo nối điện, chị ba và bọn nhỏ đều nhẹ nhõm cả người, cảm giác đồ ăn cũng ngon hơn rất nhiều.
Lòng tranh đua của con người lớn hơn nhiều so với việc tự lượng sức mình. Người khác có thì mình cũng phải có, người khác không có mình cũng phải có, đặc biệt là so bì với người bên cạnh, so bì với người có quan hệ với mình.
Đây chính là tính chất của con người.
Cái thai của chị tư đã rất lớn rồi, ngồi bên cửa sổ mà vẫn ra mồ hôi ào ào, cầm cái quạt hương bồ không ngừng run rẩy quạt cho mình và nói với anh tư đang ăn cơm: "Thôn chúng ta nối điện thật à? Vậy chúng ta có cần bỏ tiền ra hay không?"
"Khẳng định phải bỏ tiền.” Anh tư và hạt cao lương vào trong miệng.
“Ông bí thư này chẳng làm được chuyện gì chính đáng cả, đang yên lành nối điện làm gì!" Chị tư nhất thời tức giận nói, phàm là việc phải bỏ tiền thì chị ta đều không muốn.
"Cô có thể không nối, đây là việc tự nguyện.” Anh tư nói mà không thèm ngẩng đầu lên.
"Dựa vào đâu mà không nối chứ? Đều to đầu rồi, nhà người ta đều nối cả, chỉ nhà chúng ta không nối thì làm sao ra ngoài gặp người khác đây?" Chị tư nói với giọng điệu không tốt: "Hơn nữa, còn có con trai chúng ta đấy, con trai nhà người ta đều có điện, chỉ con trai chúng ta là không có. Nó sẽ khó chịu nhường nào cơ chứ?"
"Vậy thì nối.” Anh tư không nói hai lời.
Chị tư dùng sức phe phẩy vài cái: "Phải tốn tiền đấy! Tay bí thư kia chỉ giỏi làm chuyện xấu, nối điện làm cái gì cơ chứ?"
Anh tư biết không phải là bí thư muốn nối điện mà là em trai Triệu Văn Thao muốn nối. Trong buổi tối họp thôn đó anh ta đã nghe rất rõ ràng nhưng anh tư cũng không phản đối việc nối điện này.
Đối với chuyện thôn sắp nối điện, người trong thôn bàn tán rất náo nhiệt.
Cha Triệu và mẹ Triệu đều đã nghe nói.
Cha Triệu làm việc xong thì về nhà từ bên ngoài, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, không bao lâu sau mẹ Triệu cũng ở bên ngoài nói chuyện với người ta rồi trở về.
"Cha nó à, ông thấy việc này thế nào?" Mẹ Triệu cười hỏi.
Cha Triệu nói: "Còn có thể thấy thế nào? Nối thì nối thôi, việc này cũng tốt lắm.”
Mẹ Triệu tức giận nói: "Không phải ông đến nhà bí thư ngồi sao, bí thư chưa nói gì à?"
Cha Triệu nghe vậy thì nở nụ cười, lấy tẩu thuốc ra hút rồi nói: "Bí thư bảo: Người ta đi một bước thấy một bước, có thể nhìn được ba bước đã là tốt rồi nhưng thằng sáu nhà ông, người khác đi một bước trông ba bước, còn cậu ta thì đi một bước trông thấy mười bước.”
Mẹ Triệu bật cười, nói: "Chính vì nhìn xa trông rộng, bước chân cũng lớn nên mới nợ nhiều tiền như vậy đấy.”
"Cứ mặc nó đi.” Cha Triệu cười cười.
Mẹ Triệu lại nhỏ tiếng nói: "Hôm trước Sở Sở biếu cho tôi một bát thịt gà hầm đã nói với tôi rằng, đợi vào đông, đến lúc đó hãy chuyển qua bên kia ở, bên kia có hệ thống sưởi nên mùa đông sẽ ấm áp.”
Cha Triệu nghe vậy thì sắc mặt ôn hòa, nói rằng: "Vợ thằng sáu có lòng quá.”
Thằng sáu hiếu thuận, vợ thằng sáu cũng thật sự không hề ngại hai ông bà già bọn họ, lúc ở bên cạnh, có thứ tốt thì sẽ mang qua đây, dọn ra ngoài ở nhà mới rồi nhưng có thứ tốt thì vẫn không quên hai người già này.
Hơn nữa cả đôi này đều giỏi giang.
Sau khi nghe được tin tức này có thể yên tâm ngủ ngon rồi.
Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng đã dậy nghiên cứu thịt thỏ.
"Vị thế nào?" Diệp Sở Sở một tay vịn thắt lưng một tay gắp một miếng thịt thỏ cho Triệu Văn Thao.
"Để anh để anh, vợ ơi, em mau ngồi xuống đó đi.” Triệu Văn Thao vội vàng dùng miệng đón lấy thịt rồi nói.
"Không sao, em đã ngồi hơn nửa ngày rồi." Diệp Sở Sở cảm thấy hoạt động một chút rất tốt, nhìn Văn Thao nhà mình và nói: "Mùi vị thế nào?"
Triệu Văn Thao cẩn thận thưởng thức, mắt càng ngày càng sáng lên, liên tục gật đầu: "Ngon, ngon lắm!"
"Thật không vậy?" Diệp Sở Sở cười nhìn hắn.
"Vợ ơi, thật sự rất ngon, không tin em nếm thử đi." Triệu Văn Thao gắp một miếng cho vợ hắn, tay nghề của vợ hắn quả thật là không có chỗ chê.
Việc làm ăn của Chung Dụng phát triển rất tốt cho nên bây giờ lại mở một cửa hiệu kinh doanh ăn uống ở phố An Hưng, buôn bán vô cùng chạy, trong đó thịt thỏ là tiêu hao nhanh nhất.
Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, bây giờ ít chăn heo, hơn nữa chu kỳ cũng dài.
Gà vịt gì cũng như vậy, hơn nữa thực ra giá trị chủ yếu của gà vịt là ở việc đẻ trứng, nếu không nuôi lớn chỉ để bán có hơi thiệt bởi vì đã sắp đến thời điểm đẻ nhiều trứng rồi thì người ta cũng không nỡ bán.
So ra thì thỏ quả thực là rất có lợi.
Cái chính là nhờ Triệu Văn Thao cung ứng đúng lúc, bỗng chốc ở cửa hàng của Chung Dụng, thịt thỏ kho tàu, thịt thỏ hầm, thịt thỏ nướng, cuối cùng là thịt thỏ thái hạt lựu kèm dưa muối cũng có người gọi. Chỉ là ăn trong thời gian dài đương nhiên cũng muốn tăng thêm một vài khẩu vị mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận