Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 175. Thiên kim

Chương 175. Thiên kim
"Nhanh lên, mẹ từng nghe mẹ Sở Sở nói, sau này phải bắt đầu làm kế hoạch hoá gia đình, phải nắm chắc, biết không hả?" Mẹ Triệu không nhịn được mà nói.
Chị năm Triệu bối rối, nói: "Không cần gấp như vậy.”
"Cái gì mà không cần gấp như vậy. Hoài Nhân đối tốt với con như vậy, con nhẫn tâm để nó ngay cả một đứa con trai cũng không có à? Mau sinh đi, nếu như sau đó là một đứa con trai thì sau này có sinh hay không mẹ mặc kệ con, nhưng nếu vẫn là con gái thì con phải sinh thêm. Bên bác hai của con cũng có thời gian rảnh đi chăm sóc cho con rồi đấy, mau lên đi!" Mẹ Triệu nói.
Chị năm Triệu gật đầu: "Vâng vâng, con về sẽ sinh về sẽ sinh.”
Sau nửa đêm, chị tư mà bắt đầu phát tác, mãi cho đến hơn hai giờ sáng, chị tư mới sinh được con.
"Oe oe!"
Kèm theo tiếng khóc của đứa trẻ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm thật to.
"Là con trai à?" Khi đứa trẻ cất tiếng khóc, chị tư vẫn còn tinh thần, lập tức hỏi.
Mẹ Triệu luôn coi chừng ở bên cạnh chị ta, xoa mồ hôi cho chị ta mà sắc mặt có hơi phức tạp. Bác sĩ đỡ đẻ bên kia cười nói: "Chúc mừng, là một thiên kim!"
"Thiên kim là cái gì?" Chị tư nói theo bản năng.
"Là con gái, chúc mừng cô nhé.” Y tá cười nói.
"Gì cơ, lại là một con nhóc? Ông trời ơi!" Chị tư hét to một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
"Vợ thằng tư!"
"Vợ cậu tư!"
Mẹ Triệu và bà Dương đều sốt ruột.
Bác sĩ qua kiểm tra chị tư rồi nói: "Cô ấy không sao, chỉ mệt mỏi thôi. Nghỉ ngơi một chút thì không sao nữa. Đứa trẻ rất khỏe mạnh, mọi người cứ yên tâm đi.”
Trong lòng không nhịn được lẩm bẩm, xem ra người già trong nhà không hề không vui, sao phản ứng của chính người phụ nữ này lại mạnh như vậy.
Y tá dọn dẹp cho trẻ con người lớn xong thì để đó, trên cơ bản không còn chuyện khác nên đi về trước.
Bởi vì còn có chị cả Triệu ở lại giúp, mẹ Triệu và bà Dương bèn đến phòng sát vách nghỉ ngơi.
Nhưng lại thấy anh tư đứng ở ngoài phòng sinh, đang nhìn họ với hai mắt đăm đăm.
"Mẹ ơi, vừa nãy bác sĩ nói là con gái, phải không ạ?" Tiếng anh tư như đi trên mây.
Mẹ Triệu cũng biết anh ta đang suy nghĩ gì, đến bên cạnh anh ta thấp giọng nói: "Con gái thì sao? Đó cũng là con của con, đừng có làm loạn lên, không lại khiến người ta chê cười. Vợ của con chịu dày vò cả một đêm như thế rồi, con đừng vì nguyên do này mà làm cho nó buồn bã thêm nữa!"
Bà Dương cũng nói: “Mẹ tròn con vuông là tốt nhất rồi, cậu đừng có nghĩ không thông. Hơn nữa không phải là không thể sinh thêm, các cô cậu còn trẻ như vậy, muốn có con trai không dễ dàng ư? Đợi nghỉ ngơi cho khỏe sau đó lại sinh thêm.”
Tuy anh tư không quá bất mãn, anh ta vẫn thương Tam Nha Tứ Nha, nhưng trong lòng vẫn khá mất mát.
Sở dĩ như vậy, không phải là do cái miệng cứ bô bô của chị tư hay sao?
Từ sau khi có bầu vẫn luôn miệng nói là con trai là con trai, anh ta cũng không nhịn được mà nghĩ, lần này chắc đúng thật là con trai rồi, ai ngờ lại sinh ra một cô con gái.
“Mẹ, mọi người đi nghỉ ngơi đi, đã trễ thế này rồi.” Anh tư nói.
Còn về Triệu Văn Thao, hắn đã ngủ rất sâu rồi, không hề biết chuyện chị tư đã sinh.
Còn là sáng ngày hôm sau thức dậy mới nghe nói.
Triệu Văn Thao nói: "Con gái thì gần gũi, cũng tốt mà. Anh tư, anh đừng ghét bỏ.”
Anh tư không nói gì cả.
"Người lớn thế nào rồi?" Sáng sớm chị năm Triệu đã mang thức ăn qua đây, hỏi.
Tối hôm qua chị ấy đi về trước, bởi vì trong nhà có con gái nên dù đã khóa cửa rồi nhưng chị ấy cũng không dám đi ra ngoài quá lâu, còn phải gấp gáp trở về.
Chị cả Triệu thì lại không lo lắng vì trong nhà đông người, cho nên tối hôm qua chị cả Triệu ở lại để chăm nom.
"Không sao, người lớn lẫn trẻ con đều rất tốt.” Mẹ Triệu nói.
Chị năm Triệu gật đầu: "Vậy là tốt rồi, mẹ ơi, mọi người ăn cơm trước đi.”
Chị năm Triệu bèn vào xem chị tư của mình.
Chị tư còn đang ngủ mê man, đứa bé đã được tắm sạch và ôm về, đặt ở bên cạnh chị ta.
Đứa bé nặng 3,3 kilogam, rất mực mạnh khỏe, tốt hơn so với Tam Nha Tứ Nha. Đó là vì trong thời gian mang thai chị tư luôn cho rằng là con trai nên rất chú trọng dinh dưỡng.
Chị năm Triệu trông đứa bé thấy yêu thích vô cùng, nhỏ giọng nói với chị cả Triệu cùng ngồi bên cạnh: "Chị cả, chị xem đứa bé này xinh xắn quá.”
Chị cả Triệu gật đầu: "Phải, đứa bé này rất xinh xắn.” Nhìn chị tư đang ngủ mê man thì lại thở dài, bởi vì chị ấy biết, đứa bé có tốt mấy đi chăng nữa thì cũng không phải đứa con trai mà cô em dâu thứ tư muốn.
Chị năm Triệu nhìn một hồi rồi đưa chị cả mình ra ăn sáng.
Chị năm Triệu ngồi xuống bên cạnh mẹ Triệu và hỏi: "Mẹ, bác sĩ đã nói khi nào xuất viện chưa ạ?"
Mẹ Triệu nói: "Đợi lát nữa hỏi bác sĩ.”
Hỏi bác sĩ, bác sĩ bèn tỏ ý hôm nay có thể đi về.
Vì vậy Triệu Văn Thao bèn lái xe, lại đưa đoàn người trở về.
Lúc này tất cả mọi người đang vội vã thu hoạch, trong thôn ngoại trừ trẻ con ra thì chẳng có bao nhiêu người.
Thế nhưng về nhà nằm rồi, chị tư vẫn tỏ biểu cảm đời này không còn gì luyến tiếc, chị ta còn chẳng thèm nhìn Ngũ Nha lấy một cái.
Đúng là muốn đòi cái mạng già, những thứ nuôi chỉ tổ tốn cơm tốn gạo này không có đứa nào biết thương xót, trong nhà tổng cộng mới có năm đứa Nha, chỉ nhà chị ta đã chiếm ba đứa rồi!
Suy nghĩ một lát, chị tư bắt đầu lau nước mắt.
Mẹ Triệu đưa cháo trứng gà vào cho chị ta thì vừa vặn thấy chị ta đang khóc, thế là nói: "Con khóc cái gì, đang ở cữ không được rơi nước mắt, con không biết à?"
Chị tư nhìn cô con gái nằm bên cạnh, khóc thút thít nói: "Con lại sinh một đứa con gái rồi, nào còn có mặt mũi ăn uống chứ, cứ để cho con chết đói là xong!"
"Con nói cái gì đấy hả? Con gái thì làm sao, mẹ còn không ghét bỏ, con ghét bỏ cái gì?" Mẹ Triệu tức giận nói.
Chị tư nghe xong cũng có một ý nghĩ khác, mẹ sẽ không nói thứ con cần sinh ra là con trai, nghĩ vậy thì càng đau lòng.
Mẹ Triệu không quen nhìn dáng vẻ như sắp chết này của chị ta: "Khóc cái gì, đang ở cữ đấy, khóc đến hỏng mắt thì phải làm sao? Mau ăn đi, bồi dưỡng thân thể cho tốt, qua một hai năm nữa muốn có con trai thì lại có thôi, đâu phải là không thể sinh nữa!"
"Mẹ, cha con Nha đâu ạ?" Chị tư nói: "Sao vừa xuống xe là không thấy bóng dáng đâu thế ạ? Có phải anh ấy ghét bỏ mẹ con con, ghét bỏ con không sinh được con trai cho anh ấy không?"
"Con nói cái gì thế, thằng tư vừa trở lại đã vội vàng ra đồng rồi. Tối hôm qua nó chưa chợp mắt chút nào, hôm nay vừa về đã mau mau chóng chóng ra đồng ngay đấy.” Mẹ Triệu nói.
Chị tư nói: "Cha con Nha thật sự không ghét bỏ con không sinh được con trai ạ? Con biết anh ấy muốn có con trai, anh ấy trông thấy đám cháu trai Thiết Đản Lư Đản Mã Đản mà thèm đấy.”
Mẹ Triệu không còn kiên nhẫn nữa, nói: "Chớ có đoán mò, mau ăn đi. Bây giờ bồi dưỡng thân thể cho tốt, qua hai năm nữa lại sinh con trai. Nếu như cơ thể không tốt thì không thể sinh thêm được nữa đâu, vậy thì con sẽ thật sự không có con trai rồi.”
Những lời này xem như đã tạm thời làm trái tim chị tư ổn định lại, chủ yếu là do đói bụng nên mau chóng ăn, bất kể là cháo hay là trứng gà, canh gà đều ăn hết sạch.
Trông thấy ăn khỏe như vậy, lòng mẹ Triệu mới thả lỏng. Có thể ăn là tốt rồi, ăn uống no đủ thì dù khóc thút thít cũng chịu được, chỉ sợ không ăn không uống còn khóc lóc, gây ra nguy hiểm thì phải làm sao?
Có Tam Nha Tứ Nha rồi, đứa lần này đương nhiên chính là Ngũ Nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận