Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 176. Chị tư oán trời trách đất
Một đứa con gái nên chị tư chẳng buồn đặt tên, dù sao nuôi lớn cũng là người nhà người khác.
Ngóng trông lâu vậy, còn bỏ tiền ra mua đơn thuốc chỉ vì sinh con trai, kết quả...
Chị tư càng nghĩ càng phiền muộn, cuối cùng chìm trong phiền muộn ngủ mất rồi, thật sự là sinh con đã vắt khô tất cả sức lực.
Trong phong tục của các chị, con gái ở cữ thì đều là mẹ ruột tới săn sóc. Vì vậy khi chị tư sinh con, đương nhiên cũng phải là mẹ ruột của chị ta qua chắm sóc trong tháng.
Mẹ Triệu đợi hai ngày mà cũng không thấy người, hỏi con trai: "Hôm nay không phải con đặc biệt đi tới đó một chuyến sao, mẹ vợ con nói thế nào?"
Anh tư bĩu môi: "Đừng nói nữa, người ta đang bận thu hoạch vụ thu kia kìa!"
Trước một tháng đã nói với mẹ vợ anh ta rồi, lúc ấy đã đồng ý xong xuôi, kết quả khi đi sinh, anh tư đi đón người thì mẹ ruột còn nói “đang bận thu hoạch vụ thu, chờ tới khi thu hoạch vụ thu xong thì hẳn nói”, nghe thấy lời này, thu hoạch vụ thu xong thì còn hầu hạ trong tháng cái gì, sớm ra tháng rồi! Đây lại còn là mẹ ruột của chị tư.
“Tức là không tới?” Mẹ Triệu cũng có chút tức giận, ngày mùa thu hoạch dù bận rộn thì cũng phải đến thăm chứ.
Anh tư nói: "Dù sao bây giờ cũng không đến, về sau không biết. Mẹ, mẹ đừng hy vọng nữa."
Mẹ Triệu hừ lạnh nói: "Không đến cũng tốt, bà ta đã đến thì ngoại trừ vơ vét đồ vật của con gái ra thì sẽ không làm cái gì khác!"
Hơn nữa bà ta không đến còn có một nguyên nhân, bà xem chừng đây là tới sợ bị bà nói. Dù sao bản thân bà ta chính là như vậy, sau khi liên tiếp nhiều đứa con gái, bây giờ mới được con trai đấy.
Anh tư không nói gì, hai hôm nay anh ta thật sự là mệt chết đi được, trở về phòng nói tình hình hiện tại với vợ anh ta một lần, cũng để cho vợ anh ta không cần chờ nữa.
Chị tư lập tức nói: "Đừng gọi bà ta đến, đến là lấy đồ của em, còn mắng em sinh con gái, bảo bà ta đến làm gì!"
Chị ta và mẹ ruột của chị ta thật sự chẳng có bao nhiêu tình cảm mẹ con, mẹ ruột đối xử với chị ta đâu giống đối xử với con gái, giống kẻ thù hơn. Chị ta ở cữ không cần bà ta đến.
Hơn nữa, nói tới tật xấu sinh con gái của chị ta cũng là di truyền từ bà ta đấy, chị ta chẳng muốn nhìn thấy mẹ chị ta chút nào!
Thấm thoát đã trôi qua bảy ngày, đã đến thời gian làm tiệc, nhưng mà anh ba và chị tư không muốn làm, họ cảm thấy mất mặt, rất mất mặt.
Nhưng dưới sự kiên trì bảo bọn họ tổ chức bàn tiệc chúc mừng con mới sinh ra đời của mẹ Triệu. Bà làm thế thứ nhất là vì trong lòng bà thật sự không quan tâm cháu trai hay là cháu gái, trong mắt bà đứa nào cũng là con củ nhà họ Triệu, không có gì khác biệt, là chuyện vui thì nên chúc mừng. Thứ hai là vì đáp lễ. Trong thôn có nhà ai mới sinh con mà không mang theo ít đồ đi ăn mừng chứ? Nhà mình sinh ra không ăn mừng thì thu về quà mình biếu thế nào? Mà đây cũng là giao tiếp cần thiết, đều là mở cửa hàng mà sống, tình cảm tới lui không thể thiếu.
Tuy rằng vợ chồng trẻ anh tư không có ý nghĩ này, nhưng chị tư nghĩ tới thu lại quà đã biếu thì cũng tỏ vẻ muốn làm, nên anh tư không phản đối. Tuy sinh con gái nhưng một hai năm lại sinh con trai là được. Vì vậy bàn tiệc này đã bắt đầu chuẩn bị.
Chị tư có hơi phức tạp, một mặt là chị ta cực kỳ thất vọng vì không sinh được con trai, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, trong nội tâm lấp kín sự khó chịu, một mặt khác là lần trong tháng này không giống lúc trước, lần này ăn uống ngon hơn nhiều. Mấy hôm nay, chị đã trở về một chuyến, cũng nhận được một miếng thịt mỡ, thịt mỡ này là chị năm Triệu mua và bảo đem về ăn, mà chị chồng lớn là chị cả Triệu cũng mua hơn phân nửa rổ trứng gà. Có thể nói mấy hôm nay chị ta được ăn trứng gà thả cửa, bữa bữa đều không thể thiếu. Hôm nay lại làm bàn tiệc, cả thôn tặng những thứ tốt, lại đủ cho chị ta ăn nhiều ngày. Mấy thứ này bình thường không được ăn, đâu ra có phúc được ăn nhiều thế này? Nhưng bây giờ đã ăn được hết rồi, tất cả đều là Ngũ Nha mang đến, cho nên chị ta cảm thấy mặc dù là lỗ vốn, nhưng vẫn được xem là khá có phúc khí. Có phúc khí thế này thì chắc chắn có thể mang em trai tới!
Những người khác có tới thì cũng đều là vội vội vàng vàng, có đi cũng là vàng vàng vội vội, bởi vì phải vội vàng thu hoa mầu, chuyện này mới là chuyện quan trọng nhất, sợ trời không tốt sẽ làm trì hoãn thu lương thực, vì vậy cũng không ở lâu.
Diệp Sở Sở là một người rảnh rỗi, cô cũng là sau khi mọi người rời đi rồi mới đến, và cũng tầm một tháng nữa là cô cũng phải sinh.
Chị tư ngồi ê mông trong chăn, nhìn bụng Diệp Sở Sở nói: “Em nhìn em kia, bụng lớn vậy rồi còn tới thăm chị. Bụng của em và bụng đầu của chị lớn giống nhau, đoán chừng cũng là con gái.”
Diệp Sở Sở không thèm để ý là con gái hay là con trai, cho dù là cô hay là Văn Thao thì đều chỉ cần con bình an, khỏe mạnh là tốt rồi, vì vậy nghe thế cũng có chút dở khóc dở cười, chị sinh ra con gái cũng nói tôi cũng sẽ sinh, tâm tính kiểu gì thế này?”
Cô đáp: “Vậy cảm ơn lời khen của chị tư, em cũng hi vọng là một cô bé tri kỉ.” Tuy Diệp Sở Sở cảm thấy tâm tính chị tư có chút vấn đề, nhưng cũng không có so đo với một người ở cữ thời gian dài, ở cữ thì vẫn nên giữ tâm trạng tốt chút thì mới khá.
Chị tư nghe xong lời này, phủi phủi miệng: “Ai có con trai đều nói vậy, không có con trai thì em thử xem sẽ không nói như vậy!”
Nói đến đây chị ta thật sự không nhịn được nữa rồi, tất cả buồn tủi đều hiện lên, lau lau nước mắt ứa ra trước mặt Diệp Sở Sở, nói: "Em nói số của chị sao mà khổ thế? Sinh ra hai đứa con gái, bây giờ lại là con gái, vậy còn sống sao đây. Chị cũng đâu có làm chuyện gì thất đức, nhưng sao trời không cho chị sinh con trai thế!"
Diệp Sở Sở không nhịn được liếc mắt, thật sự là càng nói càng không hợp thói thường, sinh con gái không thể sống, đây là lời nói kiểu gì thế?
Diệp Sở Sở an ủi: “Chị tư, chị đừng khóc nữa, em cũng sẽ là con gái. Chị yên tâm đi, có em làm bạn với chị.”
Dù vậy chị tư cũng như không được an ủi, tiếp tục gạt lệ nói: “Em là con gái thfi cũng không sợ, đây mới là đứa đầu, chị đã tới đứa thứ ba rồi. Em không biết trong lòng chị sợ tới mức nào đâu!”
Lúc này, mẹ Triệu đã bưng trứng gà luộc tới, thấy chị tư khóc, tức giận nói: “Khóc cái gì hả, khóc sẽ làm hư thân thể thì sao có con trai được, con không muốn con trai nữa à?”
Chị tư lập tức đừng khóc: “Mẹ, đây không phải là vì trong lòng con khó chịu sao?”
Mẹ Triệu khẽ nói: “Có gì mà khó chịu? Ai nói gì con, là thằng bốn nói hay là Sở Sở nói hả?”
Chị tư thật thà nói: "Không có.".
Mẹ Triệu dạy dỗ: “Hay lắm, bớt làm mấy thứ vô bổ đi, ở cử cho khỏe đi, đừng để bệnh rồi về già chịu tội.” . Nói xong, bà quay sang nói với Diệp Sở Sở: “Sở Sở, con về đi, bây giờ người con nặng nề, hôm nay cũng nóng, con về phòng tránh nắng nghỉ mát đi."
“Con biết rồi, con đi đây.” Diệp Sở Sở cũng không muốn nói chuyện với chị tư mấy, người này thật sự không cùng tần số, oán trời trách đất, năng lượng tệ cực kỳ, nên bèn nói với chị tư: “Chị tư, chị nhớ chăm sóc bản thân, em đi về đây.”
Diệp Sở Sở vừa đi, chị tư đã nói với mẹ Triệu rằng: “Mẹ, mẹ nhìn kìa, thím sáu cũng không muốn nói chuyện với con nữa rồi, sợ bị khí mốc sinh con gái của con lây cho nên mới đến chưa tới một hồi đã không thể chờ đợi được mà đi mất."
Mẹ Triệu: “...”
Đừng nói Sở Sở, ngay cả bà cũng không chịu nổi đồ đáng ghét của nhà thằng tư, không có lúc nào yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận