Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 177. Người trong thôn chê cười

Chương 177. Người trong thôn chê cười
Mọi người bận rộn, mấy hôm nay Triệu Văn Thao cũng bận rộn.
Giống như hôm nay, sáng sớm hắn đã đi ra ngoài, khi lái xe về nhà, mặt trời đã lên ba cây sào
Cũng may Diệp Sở Sở đã chuẩn bị xong cơm trưa, cô đã tự mình ăn trước rồi, cũng đã chừa cơm cho Triệu Văn Thao.
Diệp Sở Sở có chút đau lòng nói: "Ăn xong thì mau chóng nghỉ ngơi đi.".
Triệu Văn Thao cười nói: “Chị tư làm bàn tiệc, vợ, em đi không?”
"Đi chứ." Diệp Sở Sở gật đầu, cô nói mẹ Triệu săn sóc như thế nào, mẹ chồng như này bảo sao mọi người trong thôn đều nói khoa trương.
Diệp Sở Sở nói: "Nhưng mà đến tận hôm nay mà chị tư mà cũng vẫn có thể lau nước mắt."
Triệu Văn Thao nói: “Chị tư ở trong nhà có sáu đứa con gái, đứa cuối cùng mới là con trai. Nghe nói, cả nhà cung phụng đứa con trai kia giống như tổ tông, từ nhỏ chị tư đã chịu ảnh hưởng, có thể bởi vì cái này cái mới muốn có con trai?"
Diệp Sở Sở nói: “Từ nhỏ chị ấy đã trải qua khoảng thời gian trọng nam khinh nữ, chẳng lẽ không nên càng phải đối xử tốt với chị em Tam Nha sao?”
Triệu Văn Thao nói: “Chị ta sớm đã có cử chỉ điên rồ rồi. Vợ, anh không quan tâm, mẹ nói với anh là khoảng thời gian này sẽ không gọi anh lái xe, chỉ chăm sóc em. Thai này là thai đầu của em, cần phải chú ý.”
Diệp Sở Sở vuốt ve bụng, nói: “Em chỉ kém chị tư một tháng, em áng chừng tháng sau là sinh. Còn lâu mà, anh lái xe cũng không có việc gì."
Triệu Văn Thao chân thành nói: "Không nên không nên, giữa trẻ con và trẻ con khác nhau, có đứa mười tháng sinh, có đứa mới chín tháng đã sinh, còn có tám tháng đã sinh, không giống nhau!"
"Tám tháng đã sinh? Người kia giỏi thật." Diệp Sở Sở nói: "Chín tháng thì coi như cũng được, tám tháng thì cũng quá sớm, tính sinh non à?"
Triệu Văn Thao nói: “Vợ, em chín tháng rồi, cho dù bây giờ sinh thì cũng không xem là sinh non.”
Diệp Sở Sở ngẩng đầu nhìn hắn cười, hỏi: “Mấy cái này là anh nghe ai nói thế? Em phát hiện anh hiểu biết rất nhiều đó.”
Triệu Văn Thao đắc ý, pha lẫn hăng hái, nói: “Anh đi hỏi đó, sau đó bị nhà người ta mắng là lưu manh.”
Diệp Sở Sở bị chọc cười: "Anh là một người lớn mà đi hỏi chuyện sinh con của người ta, người ta đương nhiên muốn mắng anh."
Triệu Văn Thao không xem là gì, nói: "Anh không có ý gì khác, vợ mình sắp sinh con rồi, vẫn không thể hiểu rõ thêm chút à? Dẫu sao cũng là bản thân anh muốn làm ba, nhưng trước kia anh đã không chú ý phương diện này."
Hắn còn rất cảm khái.
Diệp Sở Sở cười giận, liếc hắn, đáp: "Nếu trước kia anh chú ý cái này, vậy anh thực sự thành lưu manh."
Triệu Văn Thao nói: “Cũng đúng, không kết hôn, không có con, ai sẽ chú ý cái này. Cha mẹ cứ luôn bảo không quản lý việc nhà không biết củi gạo quý, không nuôi con không biết ân cha mẹ, anh chưa từng làm chuyện quan trọng gì, bây giờ cảm thấy nếu không phải là rơi trúng người mình thì thật đúng là không có cách nào để cảm nhận."
Lúc trước hắn cũng biết cha mẹ nuôi bọn hắn lớn lên không dễ dàng, thế nhưng đây chẳng qua là thoáng có hơi hiểu rõ chứ không có cảm giác sâu sắc, hôm nay mình làm chủ một gia đình nên cảm giác này rất rõ ràng.
Diệp Sở Sở nhìn hắn cảm khái như vậy đã muốn cười.
Triệu Văn Thao vịn eo vợ, tay kia nắm thật chặc tay vợ: “Vợ, anh nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó chúng ta sớm đến bệnh viện, đi bệnh viện thành phố. Anh bên em, mãi cho đến sinh hạ mới thôi.”
Đương nhiên Diệp Sở Sở sẽ không từ chối lòng tốt này, ừ một tiếng.
Mấy hôm nay hiển nhiên trong thôn cũng truyền ra, mặc dù mọi người đều bề bộn nhiều việc, thế nhưng dù bận thì cũng có thời gian tám chuyện.
Chị tư sinh ra con gái, nghiễm nhiên đã biến thành trò cười trong thôn.
Vợ của Vương lão tam vừa dùng liềm cắt cắt đậu xanh vừa nói: “Lại là con gái, tôi nói mấy người nghe nè, chị ta không có số có con trai rồi!”
Liềm cắt của Triệu Văn Thao giống trong suy đoán của hắn, một khi được bán ra sẽ rất được hoan nghênh. Dựa theo yêu cầu làm năm mươi cái và đem bán ở các nơi có đậu, chỉ trong một giờ đã được tranh mua hết sạch rồi.
Về sau trên thị trường xuất hiện hàng nhái, còn cạnh tranh với hắn, Triệu Văn Thao thấy ổn rồi thì ngưng, không bán nữa.
Còn lại hai thanh, hắn cho cha và cha vợ, mỗi người một cái.
Cái người trong thôn mua chính là hàng nhái, hôm nay gần như mỗi nhà đều có một cái.
Một người phụ nữ nói: “Khoan hãy nói, cái thứ này còn xài tốt hơn liềm cắt nữa, không cần khom lưng. Mấy năm qua dùng cây kia cắt đậu khiến eo của tôi mỏi nhừ, buổi tổi ngủ còn đau tới ngủ không yên.”. Sau đó đón tiếp lời vừa nãy: “Chị có thể đừng nói người ta như vậy không, cha mẹ người ta không phải sinh sáu đứa con gái mới có một đứa con trai sao? Có lẽ người ta tới già mới có được con!”
Người phụ nữ khác dùng liềm cắt bó đậu xanh nói: “Đúng vậy, tôi nói này vợ Vương lão tam, nói chuyện đừng xoáy vào chỗ yếu, cái này không tốt!"
Nhưng vợ Vương lão tam lại vô tình nói: "Vì sao bảo tôi xoáy vào chỗ yếu, vốn chính vậy mà! Nếu già được con, vậy chị ta chẳng phải là tiếp theo vẫn là con gái? Thật ra tôi chính là nhìn không thuận mắt dáng vẻ đó của chị ta. Chị nhìn xem, lúc chưa sinh con đã đắc ý. Bụng tôi nhìn tốt vầy, nhất định là con trai! À, tôi đã mua đơn thuốc mới để hoài con trai, mọi người muốn mua không, tiện sẽ bán cho mọi người. Tôi thích ăn mấy thứ chua chua! Nhắc tới thích ăn chua chua, tôi thấy có mấy lần chị ta vụng trộm hái ớt ăn, lại còn không rửa, trực tiếp đưa lên miệng ăn, rôm rốp rôm rốp!"
Vợ Vương lão tam học giống y chị tư, trêu chọc mấy bà dì cười rộ lên.
“Vợ Vương lão tam, chị thật sự là có thể làm yêu quái!”
“Còn nữa, tôi cũng nghe chị ta từng nói, đụng một cái là nói bụng mình là hoài con trai, tôi tưởng là thật sự là con trai!”
“Mấy lời này người cả thôn ai nấy đều nghe thấy mà, chính chị ta cũng ồn ào khắp nơi. Chị nghĩ xem đứa nhỏ này còn chưa sinh mà đã rùm beng là con trai, bây giờ bị quế rồi.”
“Nhưng mà, mẹ chồng của chị ta thật đúng là tốt. Tôi nghe nói, mẹ chồng chị ta không nói gì, chỉ săn sóc cho chị ta, trứng gà cũng cho ăn, còn có hai chị em chồng được gả vào trong thành phố cũng cầm thịt, cầm trứng gà về nhà cho chị ta ở cử, nhưng mẹ ruột chị ta không có đến!"
"Đến cái gì, người ta bận thu hoạch vụ thu cho con trai rồi, hơi sức đâu lo lắng cho con gái của bà ta?" Vợ Vương lão tam nói xong còn chậc chậc miệng, lại có chút ít hâm mộ: "Nhắc đến nhà ông Triệu đúng là không thể chê đấy, nhất là thím Triệu, thím ấy cũng thật sự tốt, người ta có thể không chê con trai hay con gái, còn có cả anh tư nhà đó, kêu đừng để vợ ấm ức, bảo vợ yên tâm ở cữ, mẹ chồng như vậy đi đâu mà tìm đây?"
"Lời này không sai, nhưng mà lúc đó bà làm như vậy chẳng phải vì con trai bà?" Có người phụ nữ khác nói: "Nếu vợ nó xảy ra cái gì không hay, ai sẽ chịu tội? Vẫn là con của bà ta chịu tội, đến lúc đó ai nấu cơm giặt giũ cho anh ta chứ!”
Một người phụ nữ khác chen ngang: “Đúng, để tâm là vì thế. Một sạp hàng trong nhà, không có phụ nữ sao làm được!”
Hiếm thấy vợ Vương lão tam nói câu công đạo: “Đạo lý này có mẹ chồng nào mà không biết đâu, nhưng chị nhìn xem mẹ chồng đối xử với con dâu tốt bao nhiêu. Thím Triệu vẫn là một người tốt!”
Một cô vợ trẻ tuổi khác nói: "Đúng rồi, chị em dâu của chị ta cũng sắp sinh rồi nhỉ?"
Vợ Vương lão tam đáp: “Sắp rồi, hai chị em dâu, cách nhau một tháng!” . Chuyện của người trong thôn, vợ Vương lão tam nắm rõ như trong lòng bàn tay, nếu không thì sao tám chuyện được.
“Ơ, cái này hay, nếu người ta sinh ra con trai, xem chị ta sẽ thế nào!"
“Tôi nghĩ là chị ta nhất định ngóng trông cô em dâu sinh đứa con gái để làm bạn với chị ta đấy!”
“Tôi cũng nghĩ vậy, há há!”
“...”
Việc trong đồng ruộng rất nhiều, nếu không tìm một vài chuyện lý thú để mồm mép cho thoải mái thì thật đúng là khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận