Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 187. Đồ vật có giá trị

Chương 187. Đồ vật có giá trị
Triệu Văn Thao cùng vợ mình tính toán: “Anh thấy cũng không đến nỗi nào, hai mươi mẫu đất nếu làm tốt, hoa hướng dương cùng ngô trồng của nhà chúng ta sẽ lớn lên tốt hơn so với toàn bộ hộ trong thôn, sang năm chúng ta còn có thể sửa sang sắp xếp ngay ngắn hơn sau.”
Triệu Văn Thao về phần hoa màu trên ruộng thật sự là không có một chút lo lắng nào, hoa hướng dương cùng ngô trồng chỉ dùng cuốc cuốc một lần cỏ rồi tỉa cây, sau đó cày một lần, lại xén nhẵn bóng thêm một lớp cỏ lớn.
Ở giữa ruộng tưới một chút nước, mặt khác cái gì cũng đều không có làm.
Nhưng những người khác cuốc nhỏ để làm cỏ làm tận ba lần, cuốc lớn để bồi thêm đất làm tới hai lần, lại cày ruộng tới hai lần, tưới ruộng cũng hai lần, thật sự là tinh công mật thám, kết quả hoa màu thu được ngược lại dáng dấp không tốt bằng hoa màu của Triệu Văn Thao!
Diện tích đĩa hoa hướng dương của Triệu Văn Thao so với của những người khác đều lớn hơn hai vòng, không những thế, cuống hoa cũng thô dày chắc chắn, kích thước y như cánh tay của một đứa trẻ con ba bốn tuổi.
Bắp ngô cũng vậy, cuống bắp cứng chắc hữu lực, bắp ngô lại vừa lớn vừa thô, hạt san sát đều đều, từng viên từng viên no đủ sung mãn, ông trời như vậy có công bằng hay không chứ!
Triệu Văn Thao thằng nhóc này phỏng chừng chính là con đẻ của ông trời!
Mọi người hận không được, vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Chỉ có Triệu Văn Thao trong lòng rõ ràng, hoa màu chất lượng tốt như thế cũng không phải nhờ có vận khí của hắn, mà toàn bộ chủ yếu là nhờ vào tác dụng của phân bón hóa học, người trong toàn thôn cơ hồ đều nghĩ phân bón hóa học rất vô dụng, coi như dùng cũng chỉ dùng một chút xíu, dù sao phân bón hóa học cũng rất đắt, mọi người không nỡ mua, cũng chỉ có một mình Triệu Văn Thao là dám dùng.
Bây giờ chính là thời điểm thu hoạch hoa hướng dương, cách thức bình thường là dùng lưỡi hái tước hoa, sau đó đem đĩa hoa hướng dương cắt đứt xuống để vào bên trong xe, chở về đến nhà lại dùng gậy gỗ gõ gõ xuống, đến lúc đó đem đi bán, cũng chính là phục vụ cho sự nghiệp cắn hạt dưa của mọi người.
Còn phần đĩa hoa cho heo ăn hay dùng để nhóm lửa đều được.
Cuống hoa hướng dương đến lúc đó dùng lưỡi hái cắt, kéo trở về dùng để nhóm lửa thay củi, hoặc dựng thành cái giá ở góc nhà để cất mấy loại đậu.
Hoa hướng dương ở phương Bắc có hai loại, một loại chính là hoa hướng dương lớn, sản xuất phần lớn hạt dưa phục vụ cho mục đích ăn vặt.
Một loại khác là hoa hướng dương nhỏ, cho ra hạt dưa nhỏ, cái này có thể dùng để điều chế dầu hoa hướng dương, màu đen, hạt bé, nên ở đây người ta cơ bản đều lấy dầu hoa để nấu ăn là chủ yếu, mỡ lợn chỉ là yếu tố phụ.
Đây đều là vật phẩm thiết yếu của mỗi gia đình, hoa hướng dương lớn không nhất thiết phải trồng, nhưng hoa hướng dương nhỏ là nhất định phải trồng, quan niệm của mọi người vẫn là sống theo đường lối tự cung tự cấp tự túc.
Triệu Văn Thao chỉ dùng một mẫu đất để trồng hoa hướng dương nhỏ, đủ cho hắn cùng vợ có dầu ép để ăn, còn lại mấy chục mẫu đều trồng hoa hướng dương lớn cùng ngô bắp.
Tính toán như thế, những hoa màu này của Triệu Văn Thao cũng đều đã đến mùa thu hoạch.
Mẹ Diệp lo lắng một người bận rộn như con rể sẽ không lo liệu hết nổi quá nhiều công việc, dù sao con gái đang phải chăm nom cháu ngoại cũng không trông cậy được chút gì, mà dù không có cháu ngoại đi chăng nữa thì một thân đàn bà con gái như nó cũng không giúp được việc, bản thân phải ở trong nhà làm chút chuyện cơm nước, làm sao lại xuống ruộng thu hoạch hoa màu được? Coi bộ dáng nũng nịu bị mấy con côn trùng kia cắn xem chừng cũng phải để con rể đến dỗ dành.
Cho nên bà liền kêu hai đứa con trai luân phiên đến hỗ trợ, hai anh em Thôi Đại cùng Mạnh Đại cũng phụ giúp bận bịu nửa ngày, mười hai mẫu hoa hướng dương, năm sáu cái thanh niên trẻ người to xác thu hoạch còn không phải dễ dàng như chơi sao?
Tốn công phu hai ngày trời đã tước xong toàn bộ.
Thả hoa hướng dương xuống một chỗ đất rộng rãi, Triệu Văn Thao đem đĩa hoa trải bày rộng ra, trước dùng cái nĩa bốn đầu gõ một lần, sau đó lại dùng gậy gỗ nhỏ gõ lần thứ hai.
Mặc dù gõ như vậy khi thu hoạch sẽ không lấy được gọn gàng sạch sẽ tất cả, thế nhưng phương pháp này lại không có làm hư hỏng quá nhiều hạt, sau đó chỉ cần rửa sạch hạt dưa cho đỡ tạp chất, thừa dịp ẩm ướt nặng cân, liền đóng túi kéo lên trên huyện thành bán là được.
Thời điểm tại nhà nhà mọi người đang cùng vợ con lên trận gõ gõ, vội vội vàng vàng dùng que gỗ gõ hoa hướng dương, Triệu Văn Thao đã dùng hoa hướng dương đổi thành tiền gửi vào trong ngân hàng, bản thân lại ra xe nhỏ đi bán thêm thỏ cùng chuyển thu rau xanh rồi.
Hiệu suất làm việc như thế này, ai có thể so sánh được a?
Mạnh Đại chỉ có ít đất, từ đầu tới đuôi chứng kiến phương thức sinh hoạt của anh sáu Triệu của cậu ta, từ đó tìm kiếm được gợi ý lớn, thức khuya dậy sớm đem hoa màu trên tám mẫu đất kia của mình thu thập nhanh nhẹn lưu loát.
Sau đó bắt đầu tập trung chăm sóc cho cây ăn quả, tưới nước bón phân, lại tu sửa căn nhà nhỏ với ổ của bầy thỏ thêm một lần, mùa đông năm nay cậu ta đã dự định đến nơi này ở, làm xong những việc này cậu ta liền lên núi cắt cỏ dự trữ trong mùa đông cho bầy thỏ ăn.
Anh sáu Triệu trải qua cuộc sống tốt như vậy nhưng vẫn không ngừng cố gắng, cậu ta ngược lại cái gì cũng không có, đương nhiên là càng phải nỗ lực.
Dùng sức mà làm một năm, tiêu tiền của một năm, năm sau xây nhà lớn!
Mạnh Đại lén động viên cổ vũ cho chính mình.
Hai anh em Thôi Đại vốn còn nghĩ làm xong ở nhà sẽ qua giúp anh sáu của bọn họ gõ đĩa hoa hướng dương, kết quả vừa hỏi mới biết người ta đều đã mang đi bán xong hết rồi, còn đang bận đi chuyển thu rau xanh kiếm tiền.
Thôi Đại ngạc nhiên, làm thế nào lại nhanh như vậy?
Cả nhà bọn họ số lượng cũng đúng ba nhân khẩu, còn có ba nguồn lao động, mặc dù cha cậu ta không đáng tin cậy cho lắm, luôn luôn bận bịu đi giúp chú cậu ta, nhưng còn có tận hai anh em bọn họ, hiệu suất cũng không thể làm được nhanh bằng một người Triệu Văn Thao.
Hai anh em Thôi Đại cũng bắt đầu thức khuya dậy sớm để thu hoạch hoa màu, ở thời điểm thu được gần hết không sai biệt lắm, Thôi Đại liền kêu em trai mình là Thôi Nhị xử lý nốt, còn mình thì theo Triệu Văn Thao chạy đi buôn bán.
Mặc kệ người ngoài nói Triệu Văn Thao là người không làm việc đàng hoàng như thế nào, Thôi Đại nhận định chắc chắc đi theo hắn là có thể phát tài.
Bầy thỏ nhà cậu ta đã trải qua hai ba tháng sinh sôi cùng trưởng thành, một nhóm cũng có thể chuẩn bị bán đi được rồi.
Lại thêm trong sân với hai đầu hai bên cạnh bờ ruộng rau xanh cũng đã đến lúc thu hoạch, định giá cũng có thể bán được mấy xu tám hào.
“Anh sáu, em cũng muốn mua một căn nhà riêng, cái phòng ở nhà kia em tính toán để lại cho em trai sử dụng, em sẽ ra ngoài ở.” - Thôi Đại nói với Triệu Văn Thao.
Triệu Văn Thao cười cười, đáp: “Ngược lại là khổ cho em trai em rồi. Vậy em cứ tích cóp tiền đi, xong tiền này em gửi vào trong ngân hàng rất an toàn, cha em sẽ không có cách nào lấy đi. Chờ gõ xong mấy đĩa hoa hướng dương xuống bán rồi, lại tiền bán thêm mấy con thỏ cùng tiền bán rau nữa, tính toán một chút, xem xem có đủ tiền để mua nhà hay chưa, nếu vẫn không đủ thì em trước cứ vay nợ của đội cũng được, năm nay cứ mua được cái nhà trước đi, từ giờ đến sang năm bầy thỏ đã có thể bán ra được hai lứa, đủ để em trả hết chỉ là còn nợ chút tiền vật liệu, nhưng nhà thì đã có sẵn để ở rồi.”
Triệu Văn Thao bày kế cho cậu ta.
Thôi Đại gật gật đầu, lại không hiểu hỏi: “Anh sáu, em phát hiện anh cũng là phải đi nợ, thiếu tiền sinh hoạt, vì sao không đợi tiền tích lũy đủ rồi mới làm?”
Triệu Văn Thao cười nói: “Đợi đến khi tiền tích lũy đủ cũng được, nhưng con người anh không thích đợi chờ, nghĩ gì là sẽ lập tức làm luôn. Còn có, khi anh chạy đi buôn bán, ý thức được một đạo lí, đại khái là cơ hội làm ăn buôn bán em cứ hiểu như vậy đi, cơ hội quý giá này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cứ lặng yên chờ đợi thì sẽ không bao giờ đến với mình cả, cho nên dù có vay tiền nợ trước hết anh cũng muốn đem cuộc sống của mình khá lên đã, tiền thì từ từ trả cũng được mà, cũng không phải là không thể trả nổi. Bất quá em nhớ kỹ là, không thể vay mượn nặng lãi, cái này tuyệt đối không thể đụng vào. Còn có, vay tiền để làm chuyện đứng đắn, việc này không có gì sai hết, nhưng không thể vay tiền chơi bời ăn nhậu, sống phóng túng buông thả được, có biết đến cũng không được nghĩ tới.”
Cũng là bởi nhìn thấy Thôi Đại học rất tốt, còn bận lên bận xuống đi theo chạy bán cho hắn, Triệu Văn Thao mới vui vẻ nói cho cậu ta hiểu một chút, bằng không hắn cũng không có thời gian rảnh, cũng không yêu thích ra vẻ lên mặt dạy đời.
Gần đây Triệu Văn Thao đích xác bề bộn rất nhiều việc.
Năm nay rau xanh bán chạy hơn nhiều, tiền lời về túi cũng nhiều hơn, lưu lượng khách hàng trong huyện phát triển thêm không nói, chính là ở trong trạm công tác kĩ thuật nông nghiệp Trương Minh cũng lưu lại đến mấy xe.
Còn có chú Trương lần trước mua trái cây của Mạnh Đại cũng muốn hỏi mua một xe.
Đám thỏ càng là cung không đủ cầu, còn may là trong thôn bầy thỏ của Mạnh Đại cùng bản thân nuôi đều đã trưởng thành cả rồi, thu lên đây để bán được không ít, bằng không nguồn cung đã sớm bị đứt đoạn.
Nhưng chỉ mấy việc này cũng đã làm cho Triệu Văn Thao bận rộn đến mờ mịt, Thôi Đại cũng đi giúp đỡ hắn bao nhiêu, bằng không hắn căn bản không thể lo liệu được hết nổi.
Đương nhiên Triệu Văn Thao cũng không có để cho cậu ta đi theo không công, tuy rằng không có lương lậu gì, nhưng thời điểm ở bên ngoài hắn sẽ bao ăn bao ở hết, đồng thời cũng chỉ điểm cho Thôi Đại không ít chuyện, so với tiền nong, những chỉ điểm này mới chân chính là vật có giá trị hơn cả.
Nhìn xem Thôi Đại của hiện tại, so với trước kia thật sự có tiền đồ hơn rất nhiều, người ta vừa nhìn đã phát hiện được tinh thần cùng đầu óc của cậu ta thông minh sáng dạ không giống như trước đây.
Cũng là không thể không nghi hoặc, chẳng lẽ đi cùng theo sáu Triệu này ra bên ngoài, lại chạy được nhiều đầu mối tốt đến như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận