Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 202. Lại phá sản
Bấy giờ Triệu Văn Vũ mới trợn liếc nhìn Triệu Văn Thao, nói: "Tôi muốn phát tài, nhưng mấy cái chén bể này thì làm sao phát tài được?"
Chỉ nói một câu liền chuyển chủ đề đến có điện.
Triệu Văn Thao cũng không có truy hỏi, tuy cậu ta không biết giá thị trường cụ thể của đồ cổ, nhưng cũng biết chỉ cần là cái món này thì thật sự rất đáng giá.
Em họ Triệu Văn Vũ cho dù không phát tài thì có lẽ cũng kiếm được một tí.
Triệu Văn Thao cũng nói quá trình để nối điện với cậu ta, hỏi: “Sao nào? Cậu cũng muốn nối điện sao?”
Triệu Văn Vũ nói: “Có ai mà không muốn nói điện đâu, buổi tối tối thui làm gì cũng bất tiện! Nhưng mà tôi đã đi hỏi sở quản lý điện rồi, người ta nói là bên bọn em tạm thời chưa lắp đặt được. Anh nghĩ xem, thôn Đông Tây bọn em chỉ cách các anh có 1km, mà các anh đã lắp đặt rồi, còn bọn em thì không cho lắp đặt, nào có lý này!”
Triệu Văn Thao nói: “Cũng không đơn giản đâu, các cậu cũng làm một cái trại thỏ rồi, đoán chừng phải cho nối.” Bây giờ cũng nên là thời điểm gặp ai thì cũng mời chào thỏ của hắn rồi.
Triệu Văn Vũ vui vẻ, nói: "Chuyện nuôi thỏ để sau rồi nói, tôi tới tìm anh là muốn thương lượng chuyện khác với anh, thôn các anh đã nối điện rồi, chuyện tốt như vậy dù thế nào cũng phải chúc mừng một cái mới được."
Triệu Văn Thao sửng sốt: “Chúc mừng? Chúc mừng như nào?"
Triệu Văn Vũ hiển nhiên là đã nghĩ xong xuôi trước khi đến: “Đóng phim và hát vở kịch lớn, cái này ngày mùa thu hoạch đã xong, cũng chẳng phải bận rộn, hai người thôn chúng ta bỏ ra ít tiền, bao mấy bộ phim, hoặc là bao mấy vở kịch lớn cũng được. Xây dựng kinh tế và xây dựng tinh thần, cái này phải nắm bằng hai tay, báo chí cũng đã nói rồi.”
Triệu Văn Thao đã hiểu, thằng nhóc này là tới chiếm hời, gánh nặng một thôn bao tiền phim đương nhiên không nhẹ bằng hai thôn bỏ tiền.
Triệu Văn Thao suy nghĩ một chút, nói: “Đại đội trưởng chúng ta đã nhiều năm không bao xem phim rồi nhỉ?”
Đây cũng là tinh thần cá nhân, nếu như muốn san sẻ thì cũng không bằng kêu gọi cả đại đội bao, một đại đội là của năm, sáu thôn, tiền mỗi nhà phải gánh cũng lại ít đi không ít, mấu chốt là có lợi cho đoàn kết. Hắn là sẽ không thừa nhận mình muốn mượn cơ hội thuận tiện mở rộng cho con đường buôn thỏ của hắn
Triệu Văn Vũ không biết trong lòng Triệu Văn Thao nghĩ cái gì, nghe vậy trả lời: "Cũng không lâu lắm, chừng năm, sáu năm!"
Triệu Văn Thao cũng nói ngay: “Vậy cả cái đại đội chúng ta bao là được rồi. Chẳng những bao xem phim, chúng ta còn nghe hát vở kịch lớn, cứ sắp xếp như thế, cũng chính thức vui chơi một hôm. Cậu xem thế nào?"
Triệu Văn Vũ cười và cho lời tâng bốc, nói: "Được, vẫn là anh giỏi, vừa ra tay là chơi lớn!"
Triệu Văn Thao nói: "Chuyện này còn phải được bí thư gật đầu, tôi nói không tính. Chúng ta đi hỏi xem, nếu mà ngày mai tôi đi vào huyện thì cậu đi theo tôi, đến lúc đó chúng ta đi trung tâm văn hóa trong huyện mời người đến."
Triệu Văn Vũ liên tục gật đầu: "Được, vậy tôi tìm bí thư hỏi một chút nhé."
Triệu Văn Thao cũng nhanh nhẹn, đeo mũ và bao tay bông, gọi điện cho Diệp Sở Sở, Diệp Sở Sở nghe muốn làm gì thì cũng cảm thấy không tệ, nhà mình bây giờ cũng là lúc cần quan hệ, tình huống đông vui như thế đúng là rất tốt.
Vì vậy Triệu Văn Thao cùng với Triệu Văn Vũ đi tới đại đội trưởng.
Bí thư vừa nghe xong là nhảy lên, vừa nối điện là phải bao xem phim và hát vở kịch lớn, dù phá sản thì cũng không thể vì cái này mà lụn bại chứ? Tuy rằng ông ta rất xem trọng Triệu Văn Thao, nhưng chuyện này bí thư cảm thấy không cần thiết, cái này sẽ xài hết bao nhiêu tiền đây hả?
Triệu Văn Vũ lại lặp lại ba cái lời cũ rích kia: “Bí thư, sao lại nói là phá sản được, tinh thần xây dựng của mọi người rất quan trọng.”
Bí thư cũng không chịu thua, trực tiếp bác bỏ: “Chớ nói lời vô nghĩa với tôi! Thôn mấy người chưa nối điện, trong tay có cả hai đầu tiền, còn thôn chúng tôi vừa nối điện, lại còn máy đo điện, lại còn dây điện, bóng đèn các thứ, đã tiêu không ít rồi, đâu còn tiền bỏ vào phim chứ!”
Triệu Văn Vũ nhanh chóng nói: "Bí thư ôi, cũng đâu phải chúng tôi không muốn nối điện, là sở quản lý điện không cho nối, mà ông cũng không nói mấy câu. Cái này muốn nối thì tốn tiền nối hết chứ, chúng tôi giống như là con ghẻ vậy.”
Bí thư trừng mắt: "Cút đi! Thôn Đông mấy người muốn nối điện là phải nuôi thỏ, xây dựng trại nuôi thỏ. Ai bảo mấy người không nuôi, mấy người không xây dựng trại thỏ thì nối thế nào đây?”
Triệu Văn Vũ tất nhiên phải tranh luận với bí thư.
Triệu Văn Thao chờ hai người nói xem như đủ, bèn mở miệng nói: "Bí thư, đại đội trưởng chúng ta có năm, sáu thôn, thật sự muốn làm một vở kịch, chia ra thì cũng không tốn nhiều tiền. Tôi đi tới nhà văn hóa hỏi thử xem bao vài vở tốn bao nhiêu tiền rồi nói tiếp nhé?”
Ông ta bèn nói: “Tôi sợ có chia ra thêm thì người trong thôn vẫn không muốn bỏ tiền.” . Nói xong bí thư liền chỉ vào Triệu Văn Thao nói: “ Đều là chuyện tốt mà thằng nhãi cậu làm, thôn chúng tôi hầu hết đều thiếu nợ, còn cậu nữa, sáu Triệu, cậu nợ nhiều nhất mà còn muốn xem phim với nghe hát kịch. Lòng dạ cậu sao mà dài, sao mà rộng thế!”
Triệu Văn Thao cười. Hắn cũng biết là bí thư có lòng tốt nhắc nhở hắn, cười, nói: "Bí thư, cũng bởi vì mắc nợ mới càng nên xem phim và nghe hát kịch, chỉ khi xây dựng tinh thần hiện đại được rồi thì mới có tâm tư kiếm tiền vượt qua “nạn đói” chứ.”
Bí thư tức đến cười, nói: "Lý do ngụy biện của cậu nhiều thật đấy!"
Triệu Văn Vũ cười ha ha, nói: "Văn Thao nói không sai, xây dựng tinh thần hiện được mới có tâm tư kiếm tiền trả nợ chứ!"
Bí thư không chịu nổi hai người cứ kiên trì quấy rầy, nhưng thật ra chuyện này nếu phân chia hết thì vẫn là có thể chịu được, vui chơi náo nhiệt một chút cũng tốt, bèn nói: "Để tôi hỏi xem người trong thôn có chịu hay không đã."
Sau đó, bí thư lại loa phát thanh truyền thông báo về xem phim và vở kịch lớn. Không cần phải nói, thông báo này vừa truyền ra, trong thôn đã bùng nổ rồi.
Anh ba đã bán đậu hũ lại, hôm nay về sớm, định ngâm đậu xong thì nghỉ ngơi là nghe được thông báo này, không khỏi mắng: "Bí thư này uống lộn thuốc à! Cứ muốn tiêu tiền suốt, lại còn bao xem phim và nghe vở kịch lớn, ông tự đi mà bỏ tiền ra!"
Người nào không biết, chuyện cả thôn ra tiền như vậy, nhà ai cũng liên lụy. Hơn nữa anh ba còn xem nặng tiền nên thật sự không nỡ bỏ, nhưng nếu không nỡ bỏ thì những người tiếc rẻ khác bắt anh ta mà anh ta không chịu đưa ra, vậy có còn muốn sống ở trong thôn này không?
Cho nên muốn nếu không bỏ tiền thì cả thôn đừng bỏ tiền, nếu không thì không thoát được.
Vợ Vương lão tam vừa khéo đi về từ bên đại đội trưởng, đi ngang cửa sân anh ba nghe vậy thì cười, cao giọng nói: “Anh ba, anh đừng có nghĩ oan cho bí thư, xem phim với nghe kịch là em của anh là sáu Triệu nói đó!”
Anh ba nghe vậy mắng: “Sao lại là nó, nó không đi buôn bán gì à. Rảnh rỗi ở trong thôn cả ngày không làm được chuyện gì tốt!”
Vợ Vương lão tam nói xong cũng vào sân, nhìn cây cột gỗ ở dưới chân tường, và một bắp cải cuộn, ồ lên nói: “Bắp cải cuộn này cũng đã lên cuộn non, anh ba đúng là có thể nuôi!”
Sau đó ngó quanh cả sân, thấy thu dọn sạch sẽ, chỉnh tề, lại chậc lưỡi tán thưởng.
Anh ba ngoại trừ là một tay làm đậu hũ ngon ra thì còn có một cái bệnh đó là chứng cưỡng chế! Cái gì cũng phải chỉnh tề, ngay cả chỗ đi nặng đi nhẹ cũng phải sạch sẽ. Phòng trong phòng ngoài, dù cho là xung quanh cái sân nhỏ thì cũng phải như vậy, có hơi bừa là dù buồn ngủ cũng phải sửa lại cho gọn rồi mới có thể ngủ, nếu không thì đêm đó không ngủ được. Cũng không biết đây là ưu điểm hay là khuyết điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận