Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 219. Người mẹ già của chị tư

Chương 219. Người mẹ già của chị tư
Anh tư ngẫm lại thì thấy rất đúng: “Nhưng người ta cũng ở căn nhà tốt nhất rồi.”
Chị tư bĩu môi: “Ở nhà tốt thì có tác dụng gì? Em nghe chị ba nói, mỗi ngày nhà bọn họ đều ăn dưa muối thái sợi ăn cháo ngô, ăn đến mức bụng chị ấy còn ợ chua lên. Vậy thì ở căn nhà tốt có tác dụng gì?”
“Chí ít người ta còn có nhà mới mà ở, cô không có nhà mới để ở mà chẳng phải vẫn ăn dưa muối thái sợi à?” Anh tư thong thả nói.
Chị tư tức tối, hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái, chợt nhớ tới chuyện chính: “Ngày mai anh hãy đi gửi tiền tiết kiệm đi, tới kỳ hạn rồi đấy! Hiện tại hết bận rộn việc thu hoạch rồi, khẳng định mẹ tôi sẽ đến, nếu như biết thỏ đáng tiền như vậy thì thể nào chẳng đòi!”
Anh tư vừa nghe, đây mới là chuyện lớn. Anh ta còn nhớ hai năm trước cha mẹ vợ tới vay tiền, anh ta nói không có, cha mẹ vợ bắt đầu lật tung cả lên, sau cùng lấy một cái chậu một bộ quần áo đi mất. Anh ta tức đến mức chỉ muốn chửi mẹ nó, chị tư thì càng nằm úp sấp ở trên giường mà khóc, cũng đành bó tay.
Bây giờ nghĩ lại cũng thấy đau lòng đây, dù sao trong nhà cũng không còn vật gì, nếu như chút tiền ấy lại bị lấy đi mất thì cuộc sống của bọn họ làm sao qua nổi chứ?
Không được, không phải đợi đến ngày mai, vẫn nên đi ngay bây giờ gửi tiết kiệm thôi!
“Bây giờ? Hôm nay đã muộn thế này rồi thì đến lúc nào anh mới trở về?” Chị tư hơi lo lắng.
“Không sao!” Anh tư đi mất.
“Anh đến chỗ chú út mượn cái xe đạp mà đi cho mau!” Chị tư hô lên dặn dò.
“Biết rồi!” Anh tư không quay đầu lại mà thẳng bước đi.
Anh tư đã dự đoán đúng, ngày hôm sau cha mẹ vợ đã tới rồi.
Mẹ chị tư hơn năm mươi tuổi nhưng nhìn qua lại giống như bảy mươi, vừa gầy vừa đen, xương gò má cao, môi mỏng, hốc mắt rất sâu, mắt thì đục.
Bà ta mặc một chiếc áo choàng ngắn xanh xám, quần màu đen, chân đeo đôi hài nhà làm, cầm một cái túi trong tay, tay vừa to vừa thô ráp, màu nâu đen, như thể mãi mãi cũng không rửa sạch được.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Chị tư nhìn thấy bà mẹ già tới không vui mừng, mà ngược lại rất bất an, không biết lần này mẹ lại vơ vét vật gì của chị ta.
Mẹ chị tư nhìn con gái. Ừm, mập rồi, sắc mặt cũng không tệ. Lại nhìn sang Ngũ Nha đang được ôm, môi hồng răng trắng, mập mạp, điều này chứng tỏ cuộc sống của con gái không tệ, lập tức có nụ cười.
“Con sinh con, dù sao mẹ cũng phải tới thăm con một lát chứ? Mẹ mang cho con ít gạo kê này. Đây chính là gạo kê vừa mới thu hoạch đấy, hôm qua cha con vừa xay ra đấy.” Mẹ chị tư vào nhà, buông cái túi cầm trong tay ra rồi lên giường: “Cha con Nha đâu?”
“Anh ấy đi nhặt bó củi rồi ạ.” Chị tư rót nước cho mẹ mình: “Con khỏe vô cùng, mẹ không cần lo lắng.”
“Con là cục thịt mẹ rứt ruột đẻ ra, sao mẹ có thể không lo lắng cho được?” Mẹ chị tư nói rất dễ nghe.
Chị tư lại không hề cảm động chút nào. Từ khi có ký ức chị ta đã nghe thấy lời này rồi, nghe suốt bấy nhiêu năm như vậy đã sớm chán ngán rồi. Mấu chốt là chị ta chẳng giống với cục thịt mà mẹ rứt ruột đẻ ra chút nào cả, thứ mà bà ta nhớ mong cũng không phải chị ta mà là đồ của chị ta.
Nhưng bà mẹ già đều đối xử như thế với cả sáu chị em gái, chỉ nhớ mong đồ vật chứ chả lo lắng đến người. Chị ta đã không để ý đến từ lâu rồi, thích nói gì thì nói đi.
Hai mẹ con lạnh nhạt hàn huyên vài câu không có ý nghĩa xong, mẹ chị tư bắt đầu nói đến chuyện chính.
“Mẹ nghe nói, Kháo Sơn Đồn các con bán thỏ đều phát tài rồi phải không?” Mẹ chị tư nhìn chằm chằm con gái mình: “Con cũng nuôi thỏ đúng không? Bán được bao nhiêu tiền?”
Trái tim chị tư lập tức đập mạnh, ngoài miệng lại giả vờ nói tùy ý mà nói: “Bọn con có nuôi mấy con nhưng là của đi mua chịu nên bán trả nợ rồi.”
“Trả nợ rồi?” Đôi mắt lõm sâu của mẹ chị tư lập tức trợn to lên: “Không phải con chịu tiền thỏ của chú út con à? Qua hai năm rồi trả thì đã sao?”
Chị tư thở dài: “Mẹ đừng nhắc đến nữa, chú ấy xây nhà nên thiếu một khoản nợ, lúc đó thôn bọn con mua thỏ ở chỗ chú ấy đều là mua chịu cả, hiện tại bán thỏ không trả cho chú ấy thì chú ấy trả nợ thế nào được?”
Mẹ chị tư tỏ vẻ không tin: “Nhà gì mà thiếu nhiều tiền như vậy? Lão tư ở thôn chúng ta kia, hai ông bà già nhà người ta xây nhà mà không tiêu lấy một hào, chỉ dùng bùn chất lên, người ta cũng vẫn ở như cũ. Mẹ thấy cũng chả kém hơn căn nhà này của con.”
Chị tư bĩu môi, nghĩ thầm, căn nhà dùng bùn chất lên có thể so với căn nhà tiêu chuẩn hay sao? Đó chẳng qua chỉ là một túp lều!
Nhưng chị ta biết có lẽ bà mẹ già chưa từng thấy căn nhà tốt bao giờ nên có nói cũng không hiểu được.
“Mẹ ơi, cha con có khỏe không ạ?” Chị tư chuyển đề tài câu chuyện sang chỗ khác.
Mẹ chị tư lại hừ một tiếng: “Con không cần đề phòng mẹ như đề phòng cướp đâu. Con nghĩ rằng mẹ là tới là để đòi tiền thỏ của con sao? Vậy thì con sai rồi!”
Chị tư vô cùng bất ngờ. Không phải tới vì tiền? Hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi à? Nhưng chị ta cũng càng bất an hơn, không phải vì tiền thì là vì cái gì, chị ta không tin là vì thăm mình đâu.
Mẹ chị tư ôi một tiếng: “Chuyện là như vậy, không phải thôn các con hát tuồng chiếu phim à? Biết Tiểu Hồng không?”
“Tiểu Hồng nào ạ?” Chị tư lập tức khẩn trương, không nhớ ra được là ai.
“Chính là con của cô cả con ở thôn Tôn Gia đấy.” Mẹ chị tư không hài lòng mà nhắc nhở.
Chị tư bừng tỉnh, liên tục gật đầu: “Con biết rồi. Tiểu Hồng làm sao ạ?”
“Nó và mẹ nó tới nghe kịch hai ngày, thấy thỏ của thôn các con không tồi, thanh niên trẻ tuổi cũng nhiều. Năm nay Tiểu Hồng mười bảy rồi, cũng nên đến lúc tìm nhà chồng rồi, biết con ở thôn này nên nhờ mẹ hỏi con xem có mối nào thích hợp không. Mẹ nghĩ, Tiểu Hồng mà được gả tới đây thì vừa hay làm bạn với con.” Mẹ chị tư nói.
Ở nông thôn hát tuồng chiếu phim thì những thôn khác đều tới, đám thanh niên chiếm đa số, thường xuyên qua lại thì sẽ có rất nhiều người vừa ý. Chỉ cần đều chưa kết hôn, cuộc sống trong gia đình đứng đắn nghiêm chỉnh thì cha mẹ đều bằng lòng tác hợp cho.
Chỉ là không thể trực tiếp đứng ra, lỡ như không được thì sẽ rất xấu hổ, thế là bèn tìm một người trung gian tới dắt mối, có khi là bà mối, cũng có khi là thân thích họ hàng, thông thường đều là vế sau. Nông dân cũng rất khôn khéo đấy nhé, không tin tưởng cái miệng kia của bà mối cho lắm.
Chị tư vừa nghe đã thấy hứng thú, chỉ cần mẹ không tới để vơ vét đồ của chị ta thì những chuyện khác đều được.
“Thế thì người thích hợp nhiều lắm, lớn nhỏ đều có, vậy phải xem em ấy muốn tìm hạng người như thế nào.” Chị tư nói.
“Cứ dựa theo chú út của con mà tìm.” Mẹ chị tư nói gọn gàng dứt khoát.
“Gì ạ? Chú út á?” Chị tư sửng sốt.
“Đúng vậy, cô cả của con từng gặp cậu ta, liếc mắt đã chọn trúng. Nhưng Tiểu Hồng quá nhỏ, chú út của con lại kết hôn rồi nên muốn xem thử có người cỡ cỡ như chú út của con không. Có thể sống qua ngày, tuổi tác thì đừng lớn quá, những cái khác thì không kén chọn.” Mẹ chị tư nói.
Chị tư nở nụ cười: “Có thể sống qua ngày? Chú út của con không thể sống qua ngày đâu. Con chưa nói à, xây nhà đã thiếu một món nợ lớn rồi.”
Mẹ chị tư lại hừ một tiếng: “Con sợ mẹ tới đòi tiền mới nói như vậy, ngươi còn tưởng rằng mẹ không biết à? Chú út của con vừa nhìn đã biết là tinh ranh, có thể ngu ngốc đi nợ tiền xây nhà như vậy à?”
“Mẹ, thế thì mẹ sai rồi. Chú út của con thật sự là đi vay để xây nhà đấy! Chẳng những mình chú ấy mà một vài thanh niên ở thôn bọn con đều mắc nợ rồi, không phải nuôi thỏ thì chính là mua đất dựng nhà. Con phải nói rõ ràng việc này, mẹ cũng đừng giấu cô cả của con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận