Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 238. Chương 238: Ý tưởng đột phá

Chương 238. Chương 238: Ý tưởng đột phá
Triệu Văn Thao nói: “Anh Lưu, anh lớn lên ở nơi này nên rất quen thuộc với chỗ này, đây chính là ưu thế của anh, anh xem xem thịt của con cá này nhìn ngon chưa này, tức là nước ở chỗ này rất là tốt, nếu như nuôi cá ở chỗ này, tuyệt đối không cần lo việc không bán ra được.”
“Sao lại phải nuôi? Chúng ta cứ trực tiếp bắt cá lên rồi đem đi bán là được rồi không phải sao?” Một người nói.
Triệu Văn Thao lập tức lắc đầu: “Như vậy thì không tốt, đi bán với mình ăn nó khác nhau, bán thì cần số lượng lớn, anh đi bắt cá đi bán, nếu người ta biết được thì chắc chắn cũng sẽ đến đây, người đông lên thì làm gì còn nhiều cá nữa chứ? Bắt buộc phải nhận khoán hết cả con sống, còn nuôi thì cứ thả ra nuôi cùng với mấy con cá tự nhiên này, ở trong phố người ta gọi đây là thực phẩm xanh.”
Triệu Văn Thao lấy cái bài đạo lý mà Chu Mẫn nói kia kia, cái gì mà người làm thì không bằng tự nhiên, nhưng mà tự nhiên thì lại có hạn, nên người đành phải làm, vì vậy nuôi thả là cách lựa chọn tốt nhất.
Anh Lưu rơi vào trầm tư, mấy cái Triệu Văn Thao nói này thì đúng là cũng không phải không được, hắn chuyển ra ngoài rồi, nhưng trong thôn vẫn còn họ hàng gia tộc của hắn ở đấy, đến lúc đó bảo bọn họ đến chăm sóc hộ, cùng lắm thì bỏ tiền ra thuê người cũng được, cái này cũng là chịu ảnh hưởng của Triệu Văn Thao, chỉ không biết chỗ cá này có thể bán ra được bao nhiêu tiền.
Từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ đến việc bán cá, đến đây bắt cá cũng chỉ là để ăn thôi, cá ở chỗ này ngon, cũng có thể đi tặng người thân bạn bè, qua sự nhắc nhở của Triệu Văn Thao mới phát hiện ra còn có thể làm như vậy.
“Chú em à, anh chưa từng đi buôn bán bao giờ, ngoại trừ trồng trọt thì cũng là đi lái máy xúc đất cho người ta, chuyện buôn bán này anh không biết gì cả.”
Triệu Văn Thao nở nụ cười khoe đủ hàm răng, vỗ vỗ ngực nói: “Anh Lưu, không phải chỗ này còn có em hay sao?”
Lời này vừa dứt mọi người đều ngẩn ra, sau đó đều bật cười.
“Văn Thao, thế sao cậu không tự mình nuôi đi?” Anh Lưu cười nói.
Triệu Văn Thao lắc lắc đầu: “Nuôi trồng các kiểu đều cần đến sự kiên nhẫn, em không có sự kiên nhẫn đó, em cũng chỉ có đi buôn bán là được nhất thôi, em cũng thích buôn bán nữa.”
Anh Lưu cũng nhìn thấy được cái năng lực đi buôn bán của Triệu Văn Thao, cho dù là rau củ của Thái BÌnh Trang hay là thỏ, đều có thể buôn bán đến thuận buồm xuôi gió.
“Được, đi về thì anh cộng lại xem thử!” Anh Lưu lấy rượu ra, sảng khoái nói: “Nào nào, mọi người uống một ngụm rượu, dọn dẹp đồ đạc, chúng ta đi về tắm rửa thôi.”
Mọi người cung nhau lấy rượu ra cụng một cái rồi cùng nhau uống.
Chỉ có Triệu Văn Thao không có nên uống chung một bình với anh Lưu, trong lòng cậu nghĩ, sau này cho dù như thế nào thì cũng phải đem theo một bình rượu!
Uống rượu xong, đem cá với đồ dùng chất hết lên xe, lái xe đi suối nước nóng, lúc mới bắt đầu đi thì còn ổn, chẳng được mấy chốc thì đường lại khó đi rồi, cuối cùng xe không tiến vào được nữa, chỉ có thể dừng lại đi bộ, có điều càng đi lại càng thấy ấm áp, trong mấy khóm cây còn có thể nhìn thấy cỏ xanh, cái đó gọi là cái gì, trong ngàn cây xanh điểm xuyết chút đỏ, đây chính là trong truyết trắng chấm chút xanh, vô cùng bắt mắt!
Đi cũng khoảng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy mấy cái vũng nước, bên trên có hơi nóng lượn lờ.
“Trước khi xuống nước nhớ thử nước, có chỗ nóng lắm đấy!” Anh Lưu nhắc nhở.
Triệu Văn Thao cảm thấy rất kỳ diệu, vội vàng đi đến trước một cái vũng nước, đụng vào nước thử, đúng là nóng thật đó!
“Anh Lưu, chỗ này tốt qua đi mất!”
Anh Lưu cười nói: “Đúng rồi đó, anh nói cho cậu biết, ngâm nước ở đây một lúc sẽ làm cho cả cơ thể cậu đều cảm thấy thoải mái!” Nói xong liền cởi hết quần áo ra, đi vào trong nước, bởi vì nước có chút nóng nên hít vào mấy tiếng.
Những người còn lại vừa cười vừa nói cũng tiến vào.
Triệu Văn Thao kiểm tra độ ấm của nước xong, tìm một chỗ hơi hơi nóng một chút rồi cởi quần áo ra, đi xuống nước, trong một thoáng liền cảm thấy lỗ chân lông ở toàn cơ thể đều đang mở ra, thật đúng là thoải mái không tả được!
“Anh Lưu, anh đúng là biết hưởng thụ thật đó, chỗ này thích thật sự!” Triệu Văn Thao có chút sung sướng nói không thành lời.
Anh Lưu cười cười nói: “Lần này tìm được một chỗ tốt thế này, anh thấy sau này cậu cũng không thể nào mà ít đến đây được nhỉ!”
Triệu Văn Thao cười ha hả nỏi: “Vẫn là anh Lưu hiểu em!” Nói xong liền quan sát xung quanh rồi không kìm được mà nói: “Nếu mà bao được luôn cái chỗ này thì tốt rồi!”
Một người nghe thấy vậy liền bật cười: “Chú em à, tôi phát hiện ra cái gì cậu cũng muốn bao thầu hết nhỉ!”
Triệu Văn Thao có chút ngại ngùng, hắn chính là có cái điểm không tốt này, thấy cái gì cũng muốn bao thầu hết kiếm tiền.
Anh Lưu cười nói: “Cậu cũng đừng có nói, anh trong đại đội ở Thái Bình Trang kia thấy trên báo còn có ghi có người bao nguyên cả ngọn núi cơ!”
Triệu Văn Thao kinh ngạc nói: “Bao thầu cả một ngọn núi á?”
“Còn không phải sao, người đó đến từ chỗ nào thì quên mất rồi, dù sao chính là bao thầu hết cả một ngọn núi to cơ!” Anh Lưu nghĩ cả nửa ngày cũng không nghix ra được tên.
Một người khác vội vàng nói: “Hắn ta bao thầu nguyên ngọn núi làm cái gì chứ?”
“Trồng cây, người đó thích trồng cây, cây ăn quả, cây thông, cây liễu, ngoại trừ trồng cây ra thì còn trồng cây thuốc, thảo dược các kiểu, còn có nấm, còn có gà, vịt, heo, dù sao cũng là một người rất lợi hại!”
Triệu Văn Thoa nghe vậy liền trợn tròn con mắt: “Người này cũng ghê gớm quá đi mất thôi, làm sao mà người đó nghĩ ra được không biết?”
Một người khác nói: “Nhất định là người đó có rất nhiều tiền, nếu không thì làm sao có thể bao thầu cả một ngọn núi chứ.”
“Hình như cũng không có nhiều tiền đâu, là đi vay tiền á, đi vay ngân hàng, cụ thể chuyện nhưu thế nào thì anh quên rồi, chỉ nhớ là người đó bao nguyên một ngọn núi, ý tưởng ban đầu chính là để bảo vệ những động vật và cây cối ở trên ngọn núi đó thì phải…” Anh Lưu vừa nhớ lại vừa nói.
Triệu Văn Thao nghe vô cùng chăm chú, hắn nghĩ đến ngọn núi ở trong thôn kia, đó cũng là núi đó, lại còn có cả chỗ suối nước nóng đang ngâm này nữa, lại còn có chỗ ban nãy mới bắt cá nữa, đây đều là những chỗ rất tốt, nếu như cậu có thể bao thầu nó lại thì…nghĩ không thôi cũng thấy kích động rồi.
Có điều có một cơn gió thổi qua, Triệu Văn Thao liền bình tĩnh lại, cái suy nghĩ muốn bao hẳn một ngọn núi kia cũng vơi bớt đi rất nhiều, thậm chí bây giờ còn không còn là một suy nghĩ nưa.
Mọi người vừa ngâm nước nóng vừa nói chuyện về mấy thứ mà họ nghe ngóng được, đều là ở cái thôn nào đó có một nhà siêu siêu giày, một cái người nào đó đi về phía nam xông xáo làm ăn rồi phát tài, hoặc là năm nay phân chia ruộng mọi người đều thu hoạch được nhiều, có được không ít lương thực các kiểu.
Ngâm được một lúc, mọi người đi tìm một cục đá bằng phẳng một chút bắt đầu kỳ cọ cơ thể.
“Yên tâm, nước ở chỗ này đều là nước chảy liên tục, sạch sẽ lắm!” Anh Lưu nói.
Triệu Văn Thao cũng bắt đầu dùng đá để kỳ cọ ghét ở trên người.
Kỳ cọ sạch sẽ lại ngâm ở trong nước một lúc, mọi người mới lưu luyến mà rời đi, lấy áo khoác lau khô người rồi mới mặc đồ vào đi về.
Tắm xong thì liền cảm thấy khác hẳn, cả cơ thể đều cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Quay trở về huyện thành, mọi người cầm theo phần cá của mình về nhà, Triệu Văn Thao về đến nhà thì trời cũng đã nhá nhem tối.
“Vợ à, anh về rồi!” Triệu Văn Thao xách theo nửa túi cá đi vào nhà nói.
Diệp Sở Sở đẩy theo đứa nhỏ đi ra từ nhà bếp nói: “Sao mà về muộn thế.”
“Bọn anh đi ngâm nước nóng một lát! Vợ à em ngửi anh thử xem có thơm hay không?” Triệu Văn Thao cười hì hì lao đến trước mặt vợ.
Diệp Sở Sở ngửi ngửi, nhíu mày nói: “Sao lại ngửi ra mùi lưu huỳnh thế này?”
Triệu Văn Thao tự ngủi mình: “Mùi lưu huỳnh? Vậy hả? Sao anh không ngửi ra. Có lẽ là lưu huỳnh ở trong nước rồi. Vợ à, em xem, đây là cá, nhiều chưa nè!”
Diệp Sở Sở nhìn thấy cá thì rất ngạc nhiên, không ngờ lại có đến nửa túi cá, thế này thì ăn bao lâu mới hết, nhờ Triệu Văn Thao đi trông con, cô liền bỏ cá vào trong tủ đông.
“Vợ à, để lại vài con lát nữa anh nướng cho em ăn, lúc câu cá bọn anh ở bên bờ sông nướng cá ngon lắm luôn!”
Diệp Sở Sở thấy trong lòng ngọt ngào, chồng đi ra ngoài ăn được cái gì ngon đều không quên mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận