Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 248. Cách xử sự với đời

Chương 248. Cách xử sự với đời
"Triệu Văn Thao nhà em có chuyện gì vậy, tối hôm qua có phải hắn không trở về hay không? Rồi còn gọi điện thoại về báo rằng chuyện kinh doanh có chút việc chưa xử lí ổn?" Hạ Tùng Chi hỏi lại.
Diệp Sở Sở gật gật đầu: "Đúng vậy, làm sao chị biết?"
"Người cả thôn đều biết cả rồi, còn nói, Triệu Văn Thao cùng người ta đánh nhau, bị cảnh sát nhốt lại." Hạ Tùng Chi nói: "Nói em đang ở nhà khóc, thu dọn quần áo cho Triệu Văn Thao chuẩn bị đi thăm hắn, còn đoán xem em có ở nhà chờ hắn không hay sẽ tái giá."
Diệp Sở Sở trợn mắt há hốc mồm, này. . . này, chuyện gì vậy hả!
Hạ Tùng Chi hít sâu một hơi: "Chị cũng vừa nghe mẹ chồng chị nói thôi, tin này là từ đại đội truyền ra đấy, còn khẳng định không sai được, lúc này chị mới qua xem em chứ. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Diệp Sở Sở chớp chớp mắt, đang xảy ra chuyện gì, cô có thể nói như thế nào đây?
"Em cũng có biết gì đâu, qua anh ấy chỉ nói có việc, hôm nay là trở về rồi." Diệp Sở Sở tức giận: "Người trong thôn này có phải đều ăn no rửng mỡ cả rồi hay không, đồn đãi vớ vẩn như vậy. Họ không muốn nhà chúng tôi sống yên ổn hay sao!"
"Ai biết được, những người này thật sự là lo chuyện bao đồng mà, cuộc sống của mình còn không yên lành, còn lo tới cả chuyện nhà người ta!" Hạ Tùng Chi cũng có chút giận giữ, nói xong lại tiếp: "Được rồi, không có việc gì là tốt rồi, chị về trước, chị còn chưa cho con bú đâu liền vội sang đây hỏi em thế nào."
"Được ạ, chị cứ trở về đi, không có chuyện gì mà." Diệp Sở Sở tiễn cô ấy, vào chưa được ấm chỗ thì mẹ triệu cũng tới.
"Văn Thao tối hôm qua sao không trở về?" Mẹ Triệu hỏi thẳng.
"Tối hôm qua hắn nói có việc, hôm nay trở về." Diệp Sở Sở vội vàng trấn an: "Mẹ đừng nghe người trong thôn nói lung tung, Văn Thao không có chuyện gì đâu."
Đương nhiên mẹ Triệu biết con trai không có chuyện gì, nhưng trong thôn nói mãi khiến bà cũng sốt ruột, người già rồi, không nhịn được hay suy nghĩ lung tung.
"Tôi biết không có chuyện gì, nhưng cũng sắp phải mừng năm mới, có chuyện gì mà phải qua đêm ở bên ngoài kia, không biết người trong nhà lo lắng hay sao!" Mẹ Triệu oán trách con trai không biết suy nghĩ.
Diệp Sở Sở ngồi xuống bên cạnh mẹ Triệu nói: "Mẹ, chắc hẳn anh ấy có việc gấp, không thì Văn Thao sao lại không trở về, con đoán hẳn là chuyện mua trang trại thỏ đấy."
Mẹ Triệu lập tức nói: "Cái gì, mua trang trại thỏ, trang trại thỏ gì cơ?"
Diệp Sở Sở liền nói lại chuyện Triệu Văn Thao muốn mua một cái trang trại thỏ cho bà nghe: "Hai ngày trước anh ấy còn nói với con chuyện này sắp xong xuôi rồi, phỏng chừng không về là bận bàn chuyện đó đó."
Mẹ Triệu sửng sốt: "Cô nói cái gì, nó muốn mua trang trại thỏ trong thành phố ư?"
"Mẹ, Văn Thao vừa ý nơi đó." Diệp Sở Sở giải thích: "Không phải đi nuôi thỏ, hắn nói, nuôi thỏ vẫn là ở nông thôn chỗ chúng ta nuôi mới tốt."
Mẹ Triệu nói: "Vậy cần không ít tiền phải không?"
"Hẳn là vậy đó ạ." Diệp Sở Sở nói.
"Cần bao nhiêu?" Mẹ Triệu tiếp tục truy vấn.
"Sao cũng phải mấy trăm nghìn tệ đó." Diệp Sở Sở ước chừng một chút rồi nói.
"Mấy trăm nghìn tệ?" Mẹ Triệu hít một hơi thật sâu: "Nhiều như vậy hả!"
Diệp Sở Sở vội vàng nói: "Mẹ, Văn Thao nói tự anh ấy sẽ nghĩ cách kiếm tiền, nếu không có cách thì mới dùng tiền trong nhà."
Mẹ Triệu nắm bắt được trọng điểm: "Cô nói gì, sử dụng tiền trong nhà? Anh chị có bao nhiêu rồi, mấy chục nghìn?"
Diệp Sở Sở nhẹ nhàng gật đầu, Chu Mẫn gửi tới đã là mấy chục, đây là lợi nhuận của cô.
Mẹ Triệu chỉ cảm thấy không tin nổi, con trai bà ta kiếm được mấy chục nghìn tệ, làm gì mà kiếm được nhiều tiền như vậy!
"Sở Sở này, Văn Thao kinh doanh cái gì mà kiếm được tận mấy chục nghìn tệ, con đừng lừa mẹ!" Mẹ Triệu vội vàng nói: "Chúng ta cũng không thể làm chuyện vi phạm pháp luật, không thể làm chuyện thiếu đạo đức được!"
Diệp Sở Sở thấy mẹ chồng hiểu lầm liền cười nói: "Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu đó, Văn Thao sao lại làm chuyện như vậy được. Số tiền này là con kiếm được."
"Ối giồi?" Mẹ Triệu lần thứ hai sửng sốt, con dâu kiếm được, con dâu làm gì kiếm được nhiều như vậy!
Diệp Sở Sở kiên nhẫn kể lại chuyện hợp tác thiết kế quần áo với Chu Mẫn cho bà, lại lấy ra tạp chí cho mẹ Triệu xem.
"Mẹ xem, đây là thiết kế của con, còn có bộ này, bộ này, đây đều là do con thiết kế." Diệp Sở Sở chỉ vào từng bộ quần áo nói.
Mẹ Triệu đã bao giờ thấy mấy cái này, bà nhìn hoa cả mắt, được cái quần áo Diệp Sở Sở thiết kế đều là trang phục truyền thống Trung Quốc, bảo thủ, hơn nữa màu sắc tươi sáng nên cụ bà rất thích, còn bày tỏ ý kiến của mình: "Cái này đẹp, cái này cũng đẹp, Sở Sở à, mấy bộ quần áo con may này đẹp quá, tiếc là mẹ không thể mặc!"
Diệp Sở Sở sửng sốt, không phải đang nói chuyện tiền nong sao, thế nào lại ngoặt sang quần áo rồi? Có vẻ như tất cả phụ nữ, không kể trung niên hay đứng tuổi đều không thể cưỡng lại sự cám dỗ của quần áo đẹp.
"Mẹ, cái này có cái gì khó, đổi màu đi là được." Diệp Sở Sở nói.
"Thật sao?" Ánh mắt mẹ Triệu sáng ngời, bà lại nhớ tới cái gì liền tự trách mình: "Con xem, sao lại nói quần áo rồi? Người già rồi không được cái nước gì."
Diệp Sở Sở cười nói: "Mẹ đâu có già, mẹ mà già như mẹ nói còn có thể nhìn ra quần áo này đẹp hay sao?"
Mẹ Triệu nghĩ đến con dâu giỏi giang tháo vát như vậy, kiếm được nhiều gấp mấy lần so với con trai, mà còn không bước chân ra khỏi cửa, mà con dâu còn hiếu thuận, liền nói: "Ôi, già rồi là yêu dài dòng, lo lắng cái này, lo lắng cái kia, kỳ thật đều là lo lắng vớ vẩn thôi, các con tốt xấu gì cũng đã vượt qua được khó khăn, tốt hơn chúng ta ngày xưa nhiều!"
"Mẹ đừng nói như vậy, các cụ có chuyện gì chưa từng trải qua chứ, có mẹ quan tâm bọn con làm gì cũng vững vàng, đây không phải là dài dòng, về sau còn phải nhờ cha mẹ quan tâm chúng con nhiều." Diệp Sở Sở chân thành nói.
Con dâu nói chuyện thật khiến người ta thoải mái, Mẹ Triệu vỗ vỗ tay Diệp Sở Sở nói: "Sở Sở, con là đứa ngoan ngoãn, làm việc cẩn thận, Văn Thao quá ham chơi, ưa mạo hiểm, tựa như chuyện mua thỏ con nói đó, lên tận thành phố kia mà, chuyện lớn như thế mà nó nói mua là mua, không thèm bàn bạc cùng bất cứ trong nhà, tuy nhà mình cũng không giúp gì được cho nó, nhưng dù gì cũng nói một câu chứ, sau này không thể như vậy lần nữa đâu."
Diệp Sở Sở cười nói: "Mẹ, đây là con đoán thôi chứ anh ấy cũng không nói chuyện gì, không chừng là con đoán sai thì sao, chờ anh ấy trở về mới biết thực hư được."
"Con đoán còn sai được sao, chắc chắn không sai!" Mẹ Triệu rất tán thành suy đoán của con dâu.
Diệp Sở Sở ngượng ngùng, cô thầm mong mình đừng đoán sai.
Mẹ Triệu lại nói: "Sở Sở, con yên tâm, mẹ sẽ không để lộ chuyện các con kiếm được nhiều tiền như vậy ra ngoài đâu, con với Văn Thao cũng đừng nên nói, các con hẳn là hiểu: có của thì đừng để người ngoài biết, nhân tính chính là như vậy, lắm người ghen ăn tức ở chứ mấy kẻ vui cho láng giềng, biết các con có tiền, nói không chừng lại có người nổi giận đấy!"
Diệp Sở Sở gật đầu, cô rất đồng ý với lời mẹ Triệu nói, lời nói của người già đều là kinh nghiệm lâu năm, tuy rằng có vài thứ sẽ lỗi thời, nhưng có một số vĩnh viễn không mất giá trị, tỷ như một vài cách xử sự với đời.
"Ngươi cũng muốn nói cho Văn Thao một tiếng, hắn thường xuyên ở bên ngoài, cùng người ta uống rượu, đừng uống quá nhiều liền nói nhảm." Mẹ Triệu nghe được Diệp Sở Sở kiếm được nhiều tiền như vậy, lo lắng cho con trai đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận