Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 269. Trang trại thỏ
Để có thể nuôi thỏ quy mô lớn mà hoàn toàn tự nhiên, Triệu Văn Thao đã tốn rất nhiều công sức, cố gắng nuôi đàn thỏ giống môi trường ngoài tự nhiên nhất và không có quá nhiều dấu vết nhân tạo, hiệu quả cuối cùng thực sự rất tốt.
Gió mùa xuân tràn ngập mặt đất, một thảm xanh rì nhàn nhạt trải khắp muôn nơi, mềm mại, tưới mới, đầy nhựa sống, mông lung thơ mộng, đừng nói thỏ sống ở đây, dù là cho người sống thì đây cũng là một chốn hưởng thụ tuyệt vời!
Ông già gác cổng ở khu mua bán trong làng thừa dịp nghỉ ngơi liền cố ý đến xem một chút.
"Ông cảm thấy thế nào?" Triệu Văn Thao dẫn ông ta thăm quan khắp nơi.
Ông lão này cũng mang họ Triệu, lão chắp tay sau lưng nghiêm túc ngó nhìn, sau đó gật đầu nói: "Cũng không tệ lắm, nhưng lão muốn hỏi cậu mua khu đất lớn như vậy mà chỉ để nuôi thỏ thôi à, không nuôi cái gì khác sao?”
Triệu Văn Thao không biết Lão Triệu có ý gì: "Thế ông nói xem ngoài đó ra còn nuôi được cái gì nữa?”
Ông lão nhìn con sông trước mặt chảy qua chỗ trang trại thỏ, cười nói: "Thằng nhóc này cũng thông minh đấy, con sông tự nhiên lại vòng hết cái khu đất này lại luôn.”
Triệu Văn Thao vui vẻ: "Lão nói nhầm, cái này lúc đầu cháu cũng không chủ đích đâu, lúc đó khi mua đất thật tình cũng không nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy có núi có nước, phong thủy đẹp liền mua cái chỗ này thôi.”
"Có sông tốt chứ, nuôi chút vịt để ăn trứng, nuôi thêm ít gà, mùa hè này sâu với châu chấu nhiều như vậy, cũng không cần cho ăn, trứng đẻ ra còn có dinh dưỡng." Lão Triệu nói: "Nhưng không thể nuôi quá nhiều, nuôi nhiều lại hỏng cả khu này, tôi thấy chỗ này cậu nuôi năm mươi con gà, năm mươi con vịt là hợp lí.”
Triệu Văn Thao tính toán, cộng thêm thỏ, cũng không phải là một số lượng nhỏ, nhưng ông cụ tích cực khuyên nhủ như vậy, cũng không thể đả kích ông được, liền nói: "Được, mấy hôm nữa để cháu lại đi hỏi xem có ai đồng ý nuôi gà vịt thuê không.”
Lão Triệu hừ nhẹ một tiếng: "Cậu muốn hỏi ai, chẳng lẽ lão đến đây ăn cơm vô ích sao?”
Triệu Văn Thao sửng sốt.
Lão Triệu lại nói: "Không cần tìm ai khác, trông chút gà vịt này thì lão vẫn làm được, bằng không lão đây làm cái gì?”
Triệu Văn Thao mỉm cười: "Cháu còn tưởng ông đến xin được nhận nuôi thỏ kia mà."
"Nhiều người nuôi thỏ hộ cậu như vậy còn cần thêm một lão già như tôi chắc? Lão đứng ngoài cổng làng kia canh trộm canh thú cả nửa đời, đến đây vẫn làm anh canh cổng cho cậu, tiện đó nuôi chút gà vịt, cho lão ăn một chút, còn lại cậu bán, cũng có thể thêm một phần thu nhập.”
Ông lão rất chân thành, còn chưa bắt đầu làm nhiệm vụ mà đã giúp ông chủ Triệu Văn Thao tính toán thu nhập rồi.
Triệu Văn Thao cảm thấy mình quá may mắn, kinh nghiệm của người già cả vô cùng quý giá, đặc biệt là những người già như ông Triệu này.
"Được chứ ông Triệu, nếu không ông quản lí cả trang trại thỏ giúp cháu đi, kỳ thật cũng không khác gì trông cửa đâu." Triệu Văn Thao nói.
Lão Triệu trừng mắt nhìn hắn: "Thằng ranh lừa lão già ta ít thôi, quản lí cả trang trại thỏ có thể giống với việc trông cửa sao?”
"Cũng không khác với việc trông vịt gà lắm đâu, lão có thể quản lí một trăm con vịt con gà, mà người ở trang trại thỏ chỉ có mười mấy mạng."
Lão Triệu cười mắng: "Ranh con, người và gà vịt có thể giống nhau sao, chỉ biết nói nhảm!”
“Cháu thấy ông còn từng lên chiến trường rồi cơ mà, chẳng lẽ cái này còn khó hơn ra chiến trường đánh nhau?” Triệu Văn Thao nói, có một ông lão tận tụy chăm chỉ trông coi trang trại thỏ hắn cũng yên tâm.
Lão Triệu thở dài: "Cậu nói cũng hay, nhưng lão già rồi, không có nhiều sức như vậy, nếu về trước mười năm, không, năm năm cũng được, thì lão dám ngay, hiện tại á, không được, có là gia súc lớn lão cũng không chịu nổi, có nuôi gà vịt may ra còn làm được.”
Triệu Văn Thao không miễn cưỡng nữa: "Ông đã nói vậy thì đành theo ý ông thôi, chờ lần sau cháu lên thành phố mua gà vịt về là có thể giao cho ông chăm nom rồi.”
Kết quả lại bị Lão Triệu khinh bỉ: "Gà vịt còn cần bỏ tiền mua? Không cần cậu nhúng tay, lão nghe mẹ cậu nói, gà mái nhà cậu sắp ôm tổ, đến lúc đó ấp thêm chút trứng gà lại nở ra cả bầy ấy, vịt cũng vậy.”
Thế lại hay, đỡ lo biết bao nhiêu! Triệu Văn Thao vui vẻ đẩy hết việc cho ông lão, hắn dẫn lão Triệu đến một dãy phòng ở, chỉ vào một gian trong đó rồi nói: "Đây chính là chỗ ở của lão, bên kia là cha mẹ ta ở, mọi người vừa hay có người trò chuyện, bên này là chỗ cho khách đến bất ngờ thì ở tạm, gian lớn ở giữa này chính là chỗ ăn cơm.”
Triệu Văn Thao là một người tỉ mỉ, hắn cảm thấy bất kể là thỏ hay người, ăn ở cũng không thể cẩu thả, cho nên nhà được xây rất ấm áp, bên trong còn trang trí đầy đủ nữa kia.
Hai gian phòng, bên ngoài còn có một cái bếp nhỏ, có một cái nồi nhỏ, lúc này điện còn chưa ổn định, có đôi khi sẽ mất điện, không thể trông cậy quá nhiều vào mấy món đồ điện đó, nếu lão Triệu muốn ăn chút gì cũng có thể nấu cơm. Dựa vào cửa sổ phía nam là một cái giường đất, phía bắc tường là một hàng tủ đồ, là Triệu Văn Thao học được, gọi là tủ âm tường, cất đồ đạc rất thuận tiện, muốn trang trí gì cũng dễ.
Mặt đất được lát gạch đỏ, tường quét màu xám trắng, cửa sổ rất lớn, toàn bộ lắp kính, ánh nắng mặt trời trải khắp nửa giường, nhìn vào rất sáng sủa.
Lão Triệu hài lòng ngồi lên giường, không ngờ giường còn nóng hổi, giường đất có lò đốt ngay bên dưới, như vậy làm ấm nhanh mà giữ ấm lâu, hiện tại vẫn còn rất ấm áp.
"Sau này cháu mua thêm một tấm trải giường, ông thích màu gì nào?" Triệu Văn Thao nói.
Tấm trải giường này làm bằng đất, người trong thành phố dùng nó để trải ra đất ngồi, người nông thôn dùng để trải giường, có rất nhiều văn, bóng loáng dễ làm sạch, nhưng có một cái không tốt chính là không thấm nước, dùng lâu dưới giường thường biến thành cái ao nhỏ sũng nước.
Lão Triệu lắc đầu từ chối: "Lão không thích thứ kia, đến lúc đó lão tự mình làm một tấm chiếu trải, cái lão làm trải ra thoải mái, thoáng khí còn giữ nhiệt, giường đất này chỉ có dùng chiếu là tốt nhất, cái tấm trải mà cậu nói kia cũng chỉ được cái đẹp thôi.”
Triệu Văn Thao tán thành: "Lão nói quá đúng, cháu cũng không thích thứ đó, nhà cháu vẫn trải chiếu mà, nhưng bây giờ thời đại mới rồi.”
"Mới chưa chắc đã là thứ tốt." Lão Triệu rất kiên trì.
Xem phòng xong, Triệu Văn Thao liền đưa chìa khóa phòng cho ông lão, sau đó lại dẫn lão đi xem phòng ăn.
Phòng ăn rất lớn, Triệu Văn Thao sợ mùa đông lạnh còn ngăn ra hai gian, dựa vào cửa sổ bày băng ghế dự bị, phía bắc đặt sát nhà bếp, đây cũng là nơi đốt nồi hơi, Triệu Văn Thao biết được hệ thống sưởi ấm tốt thế nào liền làm cho cha mẹ mình một cái giống hệt, nồi hấp đặt ở trong phòng bếp, bên cạnh phòng ăn chính là phòng của cha mẹ hắn.
"Sau đó cháu cũng lắp hệ thống sưởi ấm cho ông, như vậy mùa đông sẽ ấm áp nhiều, hiện tại nồi hơi sưởi ấm còn chưa mua về, phải mất vài ngày mới có thể lắp đặt xong." Triệu Văn Thao giới thiệu: "Nhà của cha mẹ tôi và nhà cháu ở hai bên sát phòng ăn, cách ống sưởi ấm rất gần, nấu ăn cũng tiện bật nồi.”
Lão Triệu vui vẻ ra mặt, ngoài cửa trạm thu mua ở nông thôn không có hệ thống sưởi ấm, nhưng lão Triệu có biết thứ này, so với bếp lò còn ấm áp hơn.
"Nhóc con có lòng rồi." Lão Triệu nói.
"Ông đừng vui vội, cái thứ này phí than lắm, cháu mới lắp nó trong phòng cha mẹ cháu với phòng ông ở thôi, những phòng khác không có, nếu mùa đông có khách thì phải mượn nhờ phòng của ông đó." Triệu Văn Thao cười nói.
“Mượn thì mượn chứ, lão già tôi đang cô đơn lắm, nhiều người thì vui chứ sao!” Lão Triệu không quan tâm chút nào.
Ông lão hài lòng, Triệu Văn Thao cũng hài lòng, ra khỏi phòng ăn lại đi xem phòng của cha mẹ Triệu, phòng này bày trí giống hệt phòng của lão Triệu, chỉ là có thêm một gian phòng, đây là chuẩn bị cho chị cả Triệu cùng chị năm Triệu trở về thì ở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận