Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 271. Loại người gì cũng có
Chị hai Triệu trừng mắt liếc anh ta một cái: “Lời nói này của em không đúng rồi, chị thấy thím ba rất tốt, tính tình chính trực thoải mái, tâm địa không xấu. Em còn có gì không hài lòng? Hơn nữa chẳng lẽ người ta nói không đúng sao? Em xem các em ăn những gì, nếu như không có thì cũng thôi, đằng này rõ ràng có thể ăn sao còn tiết kiệm như vậy, cuộc đời không phải sống như vậy đâu. Em nhìn nhà bọn chị đi, so ra thì kém hơn em nhiều nhưng cũng không đến mức bữa nào cũng ăn dưa chua!”
Anh ba Triệu giải thích: “Chị hai, chị bớt nghe cô ta lại đi. Gì mà bữa nào cũng dưa muối chứ, có dưa muối cũng có thịt đấy ạ!”
“Chị biết chứ nhưng chỉ là bì lợn thôi. Cứ ăn nó mỗi ngày thì ai mà nuốt nổi. Chú ba ơi, không phải chị nói em nhưng em biết nhiều như thế, là một đứa có tài, nhà cũng đã xây được rồi, chỉ là một cô vợ, có thể xài bao nhiêu tiền chứ? Cứ tích góp mãi mà làm gì, nên ăn thì cứ ăn một ít đi.” Chị hai Triệu khuyên nhủ.
Anh ba Triệu thở dài nói: “Chị hai ạ, không phải là em xây nhà cho nó đấy sao? Chờ nó cưới vợ, em sẽ để nó đi ngay, em sẽ không ở chung với nó nữa. Như vậy thì tính ra em còn phải xây thêm một căn nhà nữa!”
Chị hai Triệu nở nụ cười: “Được rồi, con cái còn nhỏ như vậy, em gấp gáp làm gì? Nói không chừng, con trai em không chịu thua kém, thi lên đại học cũng không cần em xây nhà nói con dâu thì sao!”
“Đi học cũng cần đến tiền chứ, gì cũng đều là tiền cả. Bây giờ ăn hết rồi thì đến lúc đó lấy đâu ra tiền để làm?” Anh ba Triệu lắc đầu, bắt đầu chuyên tâm chọn đậu phụ.
Đậu phụ được chọn xong thì đè ra, sau đó xếp vào xe đưa đến trại thỏ, ghi vào giấy rồi để một tháng sau kết toán.
Triệu Văn Thao không có thời gian kết toán mỗi ngày nên toàn là một tháng một lần, việc này do cha Triệu lo liệu.
Mẹ Triệu thì lo việc hậu cần, cha Triệu liệu việc ghi chép sổ chi tiêu thu nhập của trại thỏ, Triệu Văn Thao quản tiền, bây giờ lão Triệu còn chưa có gì để quản lý, chỉ phụ trách trông cửa, tuần tra.
Anh ba Triệu không chỉ một lần không hài lòng. Không dùng người trong nhà mà lại dùng người ngoài, Triệu Văn Thao không có tình nghĩa gì cả!
Nhưng anh ta cũng không thèm suy nghĩ xem, nếu thật sự gọi anh ta tới trại thỏ làm việc thì anh ta cũng sẽ không tới!
Trại thỏ được vận hành bình thường thì Triệu Văn Thao cũng bắt đầu buôn bán nông cụ phân bón giống má mùa xuân, còn về đất trong nhà thì thuê cha Thôi và cậu hai Thôi. Thôi Đại ở trại thỏ làm việc nên không có thời gian trồng trọt.
Cha Thôi này ngoại trừ việc thiên vị em trai đến mức thiếu thông minh thì làm việc cho người khác rất nghiêm túc chịu trách nhiệm, thậm chí còn để tâm hơn cả khi làm việc cho chính mình nữa.
Trên đời này có một vài người, đối với người ngoài, đối với tập thể thì là cẩn trọng và cần cù chăm chỉ, tuyệt đối không hai lòng, ngược lại chuyện của mình thì đại khái, qua loa lấy lệ.
Đặc biệt là dưới sự ảnh hưởng trong nhiều năm ăn chung làm chung như vậy, người như vậy còn rất nhiều, người như vậy không tự mình sống qua ngày được nhưng làm công nhân thì vẫn rất được ông chủ yêu quý, ví dụ như ông chủ Triệu Văn Thao này.
Cuộc sống nhà họ Thôi rối tinh rối mù nhưng Triệu Văn Thao vẫn nhìn thấy loại phẩm chất tốt đẹp của người làm công hiếm có ở cha Thôi, hoàn toàn yên tâm mà giao ruộng đất cho ông ta. Quả nhiên ruộng đất của hắn đều được canh tác tử tế. Chăm sóc một cách thỏa đáng thì Triệu Văn Thao cũng không keo kiệt, nên thưởng cho thì thưởng cho. Đồng thời hắn cũng ném tất cả công việc ruộng đất cho cha Thôi, mà cha Thôi làm càng lúc càng hăng say.
Diệp Sở Sở nói chuyện này với Chu Mẫn thì Chu Mẫn bảo: “Trên đời này có rất nhiều người không có năng lực tự chủ, cần phải có một người quản thì anh ta mới có nhiệt tình.”
“Nhưng Văn Thao không phải là người như thế, anh ấy chỉ không thích bị quản thôi.” Diệp Sở Sở nghĩ tới chồng mình, so với cha Thôi thì chính là ngựa hoang mất cương, không chịu sự quản thúc của thiên triều.
Chu Mẫn ở đầu bên kia điện thoại cười nói: “Người như Triệu Văn Thao sao có thể chịu để bị quản chứ? Chú ấy biết mình muốn cái gì, biết mình phải làm thế nào mới chiếm được thứ mình muốn, ý thức tự chủ rất mạnh. Cũng chỉ có Sở Sở mới có thể quản lý thôi.”
Diệp Sở Sở đỏ mặt lên, cũng may cách điện thoại nên Chu Mẫn không nhìn thấy.
“Chị dâu ơi, xem chị nói kìa. Em cũng có quản được anh ấy đâu, anh ấy làm chuyện gì đều là chính bản thân anh ấy muốn làm thôi.”
Chu Mẫn cười ha ha: “Sở Sở, là do em không quản thôi chứ nếu em quản thì khẳng định là chú ấy sẽ nghe lời em.”
Diệp Sở Sở thấy ngọt ngào trong lòng. Hình như là vậy, chồng mình chưa bao giờ làm trái ý của mình, nhưng cô không muốn quản chồng, cô hy vọng chồng mình có mảnh trời đất riêng.
“Tại sao phải quản chứ? Anh ấy thích làm gì thì làm nấy, như vậy mới là anh ấy.” Diệp Sở Sở nói.
Chu Mẫn cảm thán nói: “Sở Sở, có đôi khi chị thật sự rất ngưỡng mộ em. Em biết không, rất nhiều người cả đời đều không nghĩ thông suốt suy nghĩ đó của em, rất nhiều vợ chồng đều muốn quản lý đối phương, như vậy mới có thể làm lộ ra cảm giác hơn người của bản thân. Có lẽ họ hết sức mềm mỏng ở bên ngoài nhưng ở nhà thì lại cứng đầu.”
“Em biết chứ, ức hiếp người nhà.” Diệp Sở Sở nói.
“Đúng vậy, chỉ là việc ức hiếp người nhà này là bản tính của con người, để đối phương thần phục mình, từ suy nghĩ đến thân thể đều nghe theo mình.”
“Chuyện này thật là đáng sợ.”
Diệp Sở Sở khó có thể tưởng tượng ra mẫu vợ chông như vậy ở chung với nhau, nhìn qua các vợ chồng ở chung quanh, dường như không có ai như vậy.
Chu Mẫn cười nói: “Nông dân không nghĩ nhiều như vậy nhưng nông dân thích bạo lực gia đình, kỳ thực bạo lực gia đình xuất phát từ chính bản tính như vậy đấy. Được rồi, chúng ta không nói những thứ vô dụng này nữa. Chị đã nhận được bản thảo của em rồi, bây giờ đang làm đấy, người mẫu cũng đã tìm xong rồi, chắc khoảng một tuần lễ sau là có thể lên tạp chí. Đến lúc đó chị sẽ cho gửi về cho em xem thử.”
Diệp Sở Sở kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy ạ?”
“Thế này đã là rất chậm rồi, mùa xuân sắp hết rồi con đâu. Sở Sở, bình thường mà nói thì mùa xuân sẽ đưa ra kiểu dáng trang phục lưu hành trong mùa hè, mùa hè thì đưa ra kiểu dáng lưu hành của mùa đông, mùa đông thì đưa ra kiểu dáng lưu hành mùa xuân, đều tiến hành trước một mùa. Em phải tranh thủ thời gian, thiết kế ea đồ cho mùa hè và mùa đông để chúng ta chuẩn bị trước.” Chu Mẫn giải thích.
Diệp Sở Sở vội hỏi: “Vâng thưa chị ba, em sẽ mau chóng thiết kế ra.”
Hai người lại trao đổi một lúc về chuyện quần áo, lúc này mới gác điện thoại.
Chu Mẫn để điện thoại xuống rồi hấp tấp đến tạp chí xã.
Tuy là trang phục vẫn chưa được tung ra nhưng Chu Mẫn có thể dùng máy vi tính làm bản thiết kế của Diệp Sở Sở thành hình ảnh trước để tạo xu thế.
Mặc dù bây giờ hoàn cảnh lớn để tạo xu thế không được tốt như mấy chục năm sau nhưng hoàn cảnh ở thủ đô vẫn có ưu thế hơn so với các địa phương khác, dù sao thì bầu không khí ở nơi đó. Chu Mẫn cầm hình ảnh in ra nói chuyện với tạp chí trang phục đến tối muộn, mới thống nhất quyết định đẩy ra ngoài trước một bước.
Khi về nhà đã khuya lắm rồi, con đói thì ăn sữa bột, vú Chu Mẫn cũng căng lên rất khó chịu, may mà đứa bé ít nhiều gì cũng bú một ít nên đã hóa giải đau đớn của cô.
Mẹ Diệp đã xót đứa bé cũng thương con dâu: “Con đừng gấp như vậy, tiền phải từ từ kiếm, đứa bé bú sữa con đã quen, không thích bú sữa bột, con hãy cố gắng về sớm một chút.”
Chu Mẫn nói: “Con biết rồi thưa mẹ, con cũng không ngờ lại nói lâu như vậy, người nọ quá dề dà.”
Dì giúp việc đã làm cơm xong, bèn bưng lên nói: “Ăn cơm thôi.”
“Chúng ta cứ ăn trước, Minh Bắc còn phải một lát nữa mới có thể trở về.” Mẹ Diệp nói.
Chu Mẫn cho con bú xong, đứa bé cũng đã ngủ rồi, trông thấy nước mắt trên mặt con gái thì rất xót xa.
Buổi tối Diệp Minh Bắc trở về, mẹ Diệp cũng nhỏ giọng nói với con trai, bảo nah ta khuyên nhủ vợ đừng trở về muộn như thế, đứa bé không muốn bú sữa bột, đói đến mức khóc lên, người làm mẹ chồng như bà không tiện nói quá sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận