Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 296. Không bị tiền làm mờ mắt
Diệp Sở Sở là người từng trải, hiểu được mười tháng hoài thai đúng là không dễ dàng, an ủi nói: "Hiện tại cô đừng nghĩ nhiều, nghĩ nhiều sẽ không tốt cho đứa trẻ, cho dù là con trai hay con gái, khỏe mạnh là tốt nhất."
Nói chuyện với Xuân Yến một lại cô mới trở về.
Buổi tối Diệp Sở Sở nói với Triệu Văn Thao chuyện vợ Vương lão tam muốn xin đến trang trại thỏ làm việc.
"Em không có cự tuyệt, đã nói về sẽ hỏi anh." Diệp Sở Sở nói.
"Vợ Vương lão tam à." Triệu Văn Thao nhắc tới một câu.
"Anh ngại miệng chị ta rộng à?" Diệp Sở Sở cười nói.
"Không phải anh ngại miệng chị ta rộng, mà là miệng chị ta vốn đã rộng." Triệu Văn Thao nói: "Nhưng mà cũng không phải là chuyện gì to tát."
Diệp Sở Sở kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Triệu Văn Thao nói: "Trang trại thỏ thiếu người làm nữ, chỉ có mười mấy tên đàn ông thô lỗ ở đó, không có người làm nữ là vấn đề mà anh lo lắng!"
Diệp Sở Sở không nói gì: "Con trai của vợ Vương lão tam cũng đã mười lăm mười sáu, anh nghĩ cái gì thế!"
"Anh biết, em hãy nghe anh nói." Triệu Văn Thao ha hả cười nói: "Cho dù có thuê con gái mười sáu bảy tuổi, cũng phải làm việc như vợ Vương lão tam, miệng cô ta rộng cũng là chuyện tốt, để chị ta quản lý ít người hẳn là không thành vấn đề."
Diệp Sở Sở lại nghĩ tới một chuyện khác: "Anh thuê con gái đi trang trại thỏ làm gì? Trang trại thỏ có việc mà cần con gái làm à?"
Triệu Văn Thao bản năng cảm giác được sự ghen tuông của vợ mình, vội nói: "Là có chuyện như vậy, anh định làm ruộng trồng ít rau dại ở phía Nam trang trại thỏ, vào mùa xuân thì đi bán rau dại."
“Rau dại gì?" Diệp Sở Sở tiếp tục hỏi.
"Bồ công anh, sơn thù du, còn có một ít rau dại trên núi." Triệu Văn Thao kể cho vợ rồi lại nói tiếp: "Anh cảm thấy rằng, lấy rau dại trên núi đúng là tốt, nhưng biết là có thể lấy tiền lời, ai cũng sẽ vào núi lấy rau, đến lúc đó lại nhiều người lấy thì rau sẽ hết, không bằng cứ tự mình trồng, người khác chỉ cần nhìn thấy cách phát tài này cũng sẽ tự mình trồng, cũng sẽ bỏ ý định lên núi hái rau."
Diệp Sở Sở nói: "Vậy thì cũng chưa chắc, thứ có sẵn thì còn ai bằng lòng vất vả để tự mình trồng."
"Cho nên anh phải lũng đoạn người mua." Triệu Văn Thao đắc ý nói: "Vợ, biết vì sao lại gọi là lũng đoạn không?"
Diệp Sở Sở buồn cười: "Đừng khoe khoang, sách của anh em cũng xem."
Trong khoảng thời gian này Triệu Văn Thao mang không ít sách về nhà, trước kia vẫn là mua, hiện tại không phải mua, mà là đi trạm thu mua tìm sách.
Một số người không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, thấy sách rách nát thì bán đi như đồng nát, một lần ngẫu nhiên Triệu Văn Thao thấy được mấy quyển làm hắn sáng ngời cả mắt, đều là hoàn toàn mới sẽ đi, lại đi mua thuốc tốt tốt cho ông cụ ở trạm thu mua, ông cụ cũng rất hào phóng, gọi hắn cứ việc tìm đến sách, không cần tiền, lúc này tiền bán giấy còn được giá hơn bán sách, ông cụ cũng bằng lòng cho hắn hoàn thành tâm nguyện, Triệu Văn Thao không khách khí, liền bởi vậy cầm về không ít sách.
Triệu Văn Thao từng là một người đọc sách liền đau đầu, hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày hắn yêu đọc sách như vậy, này một năm này, nhìn xấp xỉ nửa thùng sách, sách về nuôi thỏ, gieo trồng cây ăn quả, trồng rừng bảo vệ môi trường, mua bán, tâm lý người mua, tin tức thời sự dạo gần đây, thượng vàng hạ cám, học được một bụng nhiều kiến thức hỗn tạp.
Diệp Sở Sở ở nhà trông con, không có việc gì cũng sẽ đọc một ít sách, dù sao lúc này không có TV không có di động, cũng không có gì giải trí, chỉ có thể dùng việc đọc sách giết thời gian.
Triệu Văn Thao cười ha ha nói: "Vợ anh thật lợi hại, đã nhìn ra. Anh nói chính là anh lũng đoạn người mua, bọn họ cho dù đi lên núi hái rau thì cũng không bán được, cuối cùng còn phải tìm đến anh, hiện tại người ăn rau dại cũng không phải rất nhiều, càng không thể đến nông thôn chúng ta mua, bọn họ không có nơi nào để bán!"
"Anh đang sợ rau dại trên núi bị người ta lấy sạch?"
Diệp Sở Sở có chút không hiểu, cho tới nay, cô phát hiện chồng mình đều đang lo lắng đến chuyện này.
Triệu Văn Thao trịnh trọng nói: "Vợ, em không biết, lòng tham còn người là thực đáng sợ, đừng nói là núi, cho dù là biển, nếu có lợi ích đều có thể làm cho người ta vắt kiệt!"
Triệu Văn Thao mua bán ở bên ngoài lâu như vậy, bất kể ai cũng có thể tán gẫu, thương gia các ngành các nghề đa số đều tiếp xúc với chuyện cải cách, tuy không thể nói thâm giao, nhưng uống rượu tán phét cũng hiểu biết một ít, phát hiện hiện tại người muốn kiếm tiền phát tài đến điên lên rồi, chỉ cần trả thù lao, ngay cả tổ tông đều có thể bán!
Không nói đâu xa, chính là Triệu Văn Võ dính đến chuyện đào mộ, cũng tiếp xúc hai lão già buôn bán vận chuyện kia, nói đều bán được nước ngoài, cái này làm hắn hắn rất không thích, đó chính là đồ vật mà tổ tổng anh ta để lại đó, sao lai có thể bán cho nước ngoài được!
Nhưng những người đó nói, trong nước ra giá không hơn, nghe xem, này không phải vì tiền, tổ tông cũng có thể đem bán bán à!
Còn nữa, hắn nghe mấy người buôn củi nói, Đông Bắc bên kia, nơi nơi chặt cây, mấy cây cổ thụ mấy trăm năm hay mấy ngàn năm cũng không tha, cũng là bán ra nước ngoài, gần như là bị chặt gần hết rồi!
Nghe xong những lời này, hắn không khỏi cảnh giác, những nơi khác hắn không thể đụng tới được, cũng không có năng lực để đụng tới nhưng trong nhà này thì hắn không thể không quan tâm, mặc kệ nghĩ ra cách gì cũng không thể để người ta phá hư!
"Vợ à, tiền là rất quan trọng, nhưng mà rất nhiều đồ vật còn quan trọng hơn nhiều so với tiền, không thể vì tiền mà cái gì đều bán, vậy thì không khác gì với tên ngốc kia, anh cũng không muốn làm tên ngốc kia." Triệu Văn Thao nói: "Cho nên hiện tại anh có ý tưởng này để người ta khỏi nhòm ngó vào chỗ chúng ta, núi của chúng ta là châu báu, nếu như bị người khác biết, vậy toàn bộ xong rồi!"
Diệp Sở Sở nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, xa xa núi xanh ẩn hiện, một vầng trăng sáng dâng lên, mấy ngôi sao ít ỏi đang vây quanh, trong thôn truyền đến tiếng gà kêu chó sủa, tất cả đều tốt đẹp như vậy, cái này làm cô nhớ tới chốn bồng lai tiên cảnh, thôn nhỏ trừ việc không bị cô lập với thế giới, thì cũng không khác gì một chốn bồng lai tiên cảnh.
"Đúng, không thể để người ta phá hư, em ủng hộ anh!" Diệp Sở Sở nhìn chồng mình, trong mắt toàn là vẻ sùng bái, chồng cô tuy rằng yêu tiền, nhưng không có bị tiền làm mờ mắt, đây mới là việc mà người khó làm nhất.
Triệu Văn Thao chỉ biết vợ hắn sẽ ủng hộ hắn, cũng biết vợ hắn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của hắn, cái này gọi là gì nhỉ, là tâm linh tương thông, đúng, chính là này từ, không trách cha mẹ nói hắn đúng là may mắn lắm mới có thể cưới được một người vợ tốt như vậy!
Triệu Văn Thao ôm chầm vợ mình, lại đem Tiểu Bạch Dương ôm đến trước ngực, khó có khi mà con khỉ nhỏ tiến lên góp vui không bị đuổi đi, hắn nói: "Vợ ơi, anh hy vọng con anh, cháu chắt anh, cháu chắt của cháu chắt anh trưởng thành cũng có thể nhìn thấy núi lớn của chúng ta!"
Diệp Sở Sở dạ, tựa vào trên vai chồng mình nói: "Cũng hy vọng bọn họ có thể giống như anh vậy, có thể coi trọng núi lớn của chúng ta."
Triệu Văn Thao nói: "Cho nên anh định nói chuyện với chị dâu ba, không phải chị ấy muốn về bỏ tiền đầu tư hay sao? Vậy thì đầu tư vào núi lớn là tốt rồi."
"Đầu tư thế nào được?" Diệp Sở Sở khó hiểu.
"Anh còn chưa nghĩ ra, đến lúc đó nói với chị ấy thử, xem chị ấy có gì ý kiến hay không." Triệu Văn Thao nói: "Vợ, em thì sao, có ý tưởng gì không?"
Diệp Sở Sở ngẫm lại cái niên đại kia của mình, phong cảnh xinh đẹp như vậy tất sẽ bị người phú quý mua đi làm làm biệt viện, hoặc là xây dựng thành thành vườn hoa, mà thời đại này, cho dù người phú quý thì cũng không có hứng thú với cái này, nghe chị dâu ba nói kẻ có tiền đều sẽ đi vào trong phố lớn mua biệt thự. Ừm, còn nữa, hình như, cũng không cho phép cá nhân mua núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận