Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 299. Tiểu Mã đẹp trai
"Không phải tôi đã nói rồi sao, không cần phải gấp gáp, đến lúc đó tôi đi tìm anh, sao anh lại đến đây." Triệu Văn Thao cười nói, cũng không nói rõ chân Lý Qua Tử không tốt.
Lý Qua Tử nói: "Tôi đến cũng là muốn xem nhà cậu một chút, thấy ai cũng khen, tôi vẫn muốn nhìn một chút."
"Ra là vậy, sao anh không đến sớm chút!" Triệu Văn Thao khó được khiêm tốn nói: "Kỳ thật nói trắng ra là chính là tiêu tiền nhiều, nhà ở thôi, chỉ cần có thể ở lại là được rồi."
"Tuy là nói thế, nhưng sửa sang được tốt như vậy ở cũng thoải mái." Lý Qua Tử mang vẻ mặt hâm mộ nói: "Chắc tốn không ít tiền nhỉ?"
"Cũng tạm, lúc ấy đều là mượn." Triệu Văn Thao cũng không lừa anh ta, nói hết số tiền mà hắn dàn ra để chi tiêu trong ngoài nhà.
Lý Qua Tử cùng Triệu Văn Thao nói chuyện đông tây một hồi, lúc này mới nói đến chuyện chính, dựa theo giá bán sỉ bán trứng gà cho Triệu Văn Thao, hỏi Triệu Văn Thao lấy bao nhiêu, khi nào thì lấy, sau khi sắp xếp chuyện trứng gà, Lý Qua Tử lắp bắp không biết nên nói chuyện mà vợ đã dặn dò như thế nào.
"Sao thế, anh còn có chuyện gì khác à? Nói đi, chuyện gì?" Triệu Văn Thao nhìn ra ý của anh ta.
Lý Qua Tử rất là ngượng ngùng: "Tôi biết cậu mua trứng gà của tôi cũng là vì giúp đỡ chuyện làm ăn của tôi, tôi không nên nói đến chuyện khác, nhưng tôi... hình như là, chuyện đó, chính là, tôi này. . . . . . Ai! Đều là đàn bà trong nhà, tôi cũng không có cách nào."
Triệu Văn Thao nở nụ cười: "Làm sao, tôi dùng giá bán sỉ mua trứng gà của anh cũng cần có điều kiện à."
Lý Qua Tử vội vàng nói: "Không có không có, sao có thể chứ! Vậy thì tôi thành người thế nào, chỉ là chuyện này vợ tôi có nhắc với tôi vài lần, tôi không muốn làm phiền đến cậu, lần này cô ấy nói, nếu tôi mà không nói, cô ấy sẽ tự mình nói, tôi vừa nghe thế thì nghĩ vẫn nên để tôi nói thì hơn, cậu đừng hiểu lầm."
Triệu Văn Thao nói tò mò nói: "Chuyện gì thế?"
"Chính là chuyện em trai cô ấy, không muốn xuống ruộng, muốn tìm việc gì đó để làm, nhưng mà muốn vào thành phố cũng không có người quen biết, có thể đi làm gì được đây, trong nhà cũng không yên tâm, nên nghĩ đến chuyện vào trang trại thỏ của cậu làm việc."
Triệu Văn Thao nói: "Tôi còn nghĩ là chuyện gì, hóa ra cũng chỉ là chút chuyện này! Này thì tính là gì, sao có thể làm anh khó xử, được, anh gọi cậu ấy đến đây đi. Nhưng mà, tôi phải nói thẳng trước, đã đến làm việc, nên nghe lời, làm việc trong trang trại thỏ cũng rất là mệt, còn phải có kiên nhẫn, nếu như cậu ấy bằng lòng, trước làm vài ngày thử xem. Tiền công thì một tháng năm đồng tiền, đây là tiền công thử việc, ba tháng, sau ba tháng sẽ xem tình hình, rồi lại thuê tiếp, bao ăn ở."
Triệu Văn Thao đồng ý rất nhanh chóng.
Lý Qua Tử không nghĩ tới Triệu Văn Thao lại đồng ý sảng khoái đến như vậy, rất là vui vẻ, về phần tiền công và thử việc gì đó thì anh ta đã sớm nghe nói, không cảm thấy ngoài ý muốn.
"Vậy thì thật sự là thật cám ơn cậu!" Lý Qua Tử cảm ơn rối rít, cuối cùng đã có thể có cái nói với vợ.
"Tạ ơn gì, chút ấy việc nhỏ!" Triệu Văn Thao vô tình nói.
Lý Qua Tử lại ngồi hàn huyên một hồi xong mới đứng dậy đi về.
Diệp Sở Sở chỉ ngồi ở gian ngoài trông con, nghe được lời của Lý Qua Tử nói, một câu nói toạc ra: "Anh ta đang nương theo chuyện anh mua trứng gà mà ra điều kiện."
Triệu Văn Thao cười ha hả: "Đúng vậy, nhưng mà đây không phải là ý của Lý Qua Tử, là ý của Mã quả phụ."
Triệu Văn Thao lại không ngốc, làm sao nghe không hiểu lời nói của Lý Qua Tử được, sớm không để cho cậu em vợ tìm việc, muộn không tìm việc, cố tình vào lúc hắn tới tìm mua trứng gà, này không phải nhân cơ hội mà ra điều kiện thì là gì.
Căn cứ vào phong cách hành xử của Lý Qua Tử, này không giống như suy nghĩ của Lý Qua Tử, vậy thì đương nhiên chính là Mã quả phụ, đàn bà thích chiếm lợi, ánh mắt còn rất thiển cận.
"Chúng ta mua trứng gà của anh ta là đang giúp đỡ anh ta, sao lại còn muốn ra điều kiện? Mã quả phụ nghĩ như thế nào vậy?" Diệp Sở Sở cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Chắc không chấp nhận bán với giá sỉ." Triệu Văn Thao ngẫm lại thì hiểu: "Cự tuyệt lại ngượng ngùng, nên ra điều kiện ."
"Một khi đã như vậy, vậy anh còn đồng ý, cũng không phải chỉ có nhà bọn họ có trứng gà!" Diệp Sở Sở cũng không hiểu nổi Triệu Văn Thao, nếu đã biết, vì sao còn đồng ý.
Triệu Văn Thao lắc đầu nói: "Không thể nghĩ như vậy, Mã quả phụ tìm việc làm cho em trai chị ta là thật lòng, không chấp nhận bán với giá sỉ cũng là thật lòng, chị ta không muốn đắc tội anh, cũng không dám đắc tội anh, nhưng bán giá sỉ thì chị ta lại cảm thấy bị thiệt, mới muốn để em trai chị ta tới bên trang trại thỏ làm việc, như vậy sẽ không tính là bị thiệt, trong lòng cũng có thể chấp nhận được. Anh thấy là, em trai chị ta làm việc cũng không đâu vào đâu, chắc cũng không phải người dễ đụng."
"Vậy mà anh còn đồng ý?" Diệp Sở Sở liếc chồng mình.
Triệu Văn Thao nở nụ cười: "Anh mua trứng gà của Lý Qua Tử là đã hiểu rõ, mua bên ngoài đều là trứng từ bên trang trại gà, không tốt. Lý Qua Tử làm việc rất tốt, cũng có nhìn xa, lại ở trong cùng một thôn, về sau nói không chừng có thể có ích, hiện tại mua chút trứng gà của anh ta thì tính là gì, cũng chỉ có năm nay, chờ sang năm con gà chúng ta đẻ trứng, sẽ không mua nữa. Hơn nữa, người khó chọc thì có cách sử dụng người khó chọc, tỷ như anh đi, anh không hề muốn trồng trọt, cũng không muốn làm lụng vất vả, trước kia ở trong mắt người trong thôn, chẳng phải anh một tên không có tiền đồ sao? Nhưng em xem bây giờ anh cũng không tồi đúng không? Vợ à, anh nói em, trăm người thì có trăm cách sống khác nhau, không phải là mỗi ngày làm việc giữ khuôn phép mới chính là sống, đúng vậy, anh cũng nói không rõ được, dù sao, có một câu như vậy, mèo có cách nói của mèo chó có cách nói của chó, chỉ cần em có cái mà nói là được!"
"Nói nhiều như vậy, hóa ra là anh đang tự khen mình." Diệp Sở Sở cười trêu chọc hắn một câu.
Triệu Văn Thao mặt dày nói: "Chẳng lẽ anh không đáng được khen à? Anh nói với em, ở trước mặt người khác, có thể cậu ta là một tên chơi bời lêu lổng, nhưng ở trước mặt anh, anh có thể điều chỉnh cậu ta thanh một nhân tài!"
"Ôi ôi, nói khoác mà không biết ngượng!" Diệp Sở Sở cười không ngừng được.
Triệu Văn Thao tiếp tục: "Anh nói chính là sự thật, vợ, em không tin, chúng ta đánh cược đi."
"Không được!" Diệp Sở Sở thẳng thắn cự tuyệt.
Triệu Văn Thao thất vọng cực kỳ, vợ hắn có điểm ấy là không tốt, rất tự tin vào bản thân mình, nhưng tự tin thế nào cũng không dám đánh cược với hắn.
Lý Qua Tử trở về vừa nói Triệu Văn Thao đồng ý rồi, Mã quả phụ lập tức tìm người liên lạc với nhà mẹ đẻ kêu em trai tới, không quá hai ngày em trai Mã quả phụ đã tới rồi, đêm đó liền đứng ở trước mặt Triệu Văn Thao.
Ồ, dáng vẻ cậu bé này thật sự là vô cùng đẹp trai!
Ở ở nông thôn đẹp trai tí đã được coi là gương mặt sáng giá của thôn, em trai Mã quả phụ này quả nhiên là sáng đến nỗi làm người ta mù cả mắt, người cao cả mét tám, chiều cao này rất ít gặp, cũng không biết ăn gì mà được như vậy. Tóc đen nhánh, lông mi dày, mắt vừa to vừa đen, ngũ quan rất sắc sảo, chân dài, thật sự là muốn dáng có dáng, muốn gương mặt có gương mặt, dựa theo lời nói của Chu Mẫn, gọi là gì nhỉ, đúng rồi, giá trị nhan sắc cao chót vót!
Triệu Văn Thao ha ha cười: "Nhóc con dáng vẻ tốt như vậy, trách không được cậu không muốn làm việc, đổi lại là tôi thì tôi cũng không muốn làm việc, lãng phí nhan sắc này quá!"
Thằng nhóc kia nghe xong lập tức có hảo cảm với Triệu Văn Thao, tri âm tri kỷ! Từ nhỏ đến lớn làm gì có ai nói với hắn những lời như vậy? Không phải dạy dỗ cậu ta thì là phàn nàn, cho dù sống không tốt hay sao đó, không phải cậu ta không muốn làm việc sống qua ngày, mà là cậu ta không muốn làm ruộng kiếm sống, không muốn sống giống như cha mẹ, cắm cúi bán mặt cho đất đến cuối đời, không có ý nghĩa gì hết.
Nhưng bởi vì hắn cũng không biết làm gì, cho nên cứ vậy mà sống luôn, hiện tại nghe lời nói của Triệu Văn Thao xong, cậu ta cảm thấy cơ hội của mình đã tới, mùa xuân sắp bắt đầu rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận